"Cậu biết gì chứ?" Ông chủ không phục.
“Anh bạn, đậu phụ thối là món ngon nổi tiếng của Trái Đất đấy. Anh nghĩ món của mình có thể gọi là ngon không?”
“…” Chủ quán bướng bỉnh đáp: “Thế thì để tôi xem ít nhất mùi thối của nó có đúng chuẩn không.”
“Mùi thối của anh thì chắc chắn là vượt xa người ta rồi.” Nếu so về mặt này thì quả thật là thắng rồi.
Nghe vậy, chủ quán vui hẳn lên, còn hỏi Đồng Du: “Cậu mở tiệm ở đâu? Khi nào rảnh tôi sẽ ghé ủng hộ.”
“Tôi chưa mở tiệm, đang chuẩn bị đây. Ra ngoài khảo sát thị trường xem mở gì mới kiếm được tiền.” Đồng Du biết trong thế giới ảo có thể mở quán, cậu cũng có ý định này.
Nguyên chủ không có công việc, mà dù có, cậu cũng chẳng chắc mình có thể làm tốt. Nhưng cậu thì phải kiếm tiền. Ở thế giới thực, cậu không dám ra ngoài tìm việc, nên mở cửa hàng trong thế giới ảo là lựa chọn tốt nhất. May mà cậu và Thịnh Cảnh còn một năm trong hôn ước, trong khoảng thời gian này chắc chắn cậu sẽ tìm ra cách kiếm tiền.
"Cái này cậu hỏi tôi là đúng rồi, tôi biết đấy."
Đồng Du hỏi lại: “Chẳng lẽ quán đậu phụ thối của anh kiếm được nhiều tiền lắm?”
"Kiếm tiền gì, mỗi tháng còn lỗ 1000 tinh tệ, tôi mở quán thuần túy là để tiêu hao tinh thần lực thôi." Ông chủ quán nói.
Đồng Du lập tức thở phào, may là không kiếm được tiền, không thì cậu thật sự tưởng người thời đại Tinh Tế ai cũng thích ăn phân.
“Dù là trong thế giới ảo hay thế giới thực, hai thứ kiếm được nhiều tiền nhất là truyền thừa văn hóa cổ và tiêu hao tinh thần lực.”
Ông chủ quán giới thiệu: “Nếu cậu có những câu chuyện cổ xưa từ thời Trái Đất truyền lại từ tổ tiên, viết ra bán, mỗi cuốn định giá 1 tinh tệ, một tháng ít nhất cũng kiếm được mười vạn. Nếu may mắn được bảo tàng quốc gia thu nhận, còn được thưởng thêm một khoản tiền lớn.”
Đồng Du phấn khích hẳn. Cái này thì cậu có! Dù không phải dạng mọt sách yêu thích văn chương, nhưng cậu là người Trái Đất chính gốc mà. Viết mấy câu chuyện cổ tích, không nói đến việc viết được như Liêu Trai Chí Dị, nhưng bảy tám câu chuyện thì chắc chắn không thành vấn đề.
“Nhưng cậu không được bịa bừa. Nếu viết linh tinh mà không chứng minh được đó là văn hóa cổ, lại còn đem đi đăng ký, sẽ bị phạt đấy.” Ông chủ quán lại nói.
Đồng Du khựng lại: “Làm sao chứng minh được? Văn hóa cổ chẳng phải đã đứt đoạn rồi à?”