Phòng Trốn Thoát Thời Tinh Tế

Chương 12

Căn nhà này được xây dựng giống hệt thế giới thực, khiến Đồng Du chẳng còn hứng thú khám phá. Cậu quyết định ra ngoài dạo phố. Ban đầu, cậu đi dạo rất hào hứng, nhưng chỉ một lát sau đã cảm thấy chán ngán.

Đi dạo phố thì cũng chỉ loanh quanh ăn uống, mua sắm quần áo. Nhưng sau một vòng, cậu nhận ra đồ ăn thời đại Tinh Tế thực sự không thể khen nổi. Cuối cùng, cậu cũng hiểu tại sao mẹ của nguyên chủ lại nấu ăn tệ đến vậy, hóa ra người thời đại Tinh Tế ai cũng nấu ăn dở tệ.

"Chẳng lẽ lúc di cư từ Trái Đất không mang theo công thức nấu ăn à?" Đồng Du lẩm bẩm.

"Lúc di cư từ Trái Đất, tài liệu văn hiến đều được mang theo hết, nhưng phần lớn đã bị hủy hoại trong Thời kỳ Đen tối." Lúc này Đồng Du đang đứng trước cửa một quán ăn vặt, người trả lời cậu chính là chủ quán.

Thời kỳ Đen tối chính là giai đoạn Thủy Lam Tinh bị xâm lược và đô hộ bởi nền văn minh ngoài hành tinh. Cậu đã đọc về điều này trong các tài liệu.

"Bị hủy hết sao?!"

"Nhìn là biết cậu không chịu học kỹ lịch sử Thủy Lam Tinh rồi, khi nền văn minh ngoài hành tinh xâm lược Thủy Lam Tinh, việc đầu tiên chúng làm là phá hủy tài liệu văn hiến của chúng ta." Chủ quán nói.

Đồng Du: "Độc ác thật." Một nền văn minh không có lịch sử thì chẳng còn là một nền văn minh nữa, và việc đô hộ cũng trở nên dễ dàng hơn.

“Đúng vậy. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể hy vọng các nhà khoa học sớm chế tạo được tàu vũ trụ có thể vượt qua bão ngân hà và hố đen, để một ngày nào đó chúng ta có thể quay lại Trái Đất, tìm lại nền văn minh thuộc về mình.”

Đồng Du khẽ động lòng: “Chúng ta có thể quay lại Trái Đất sao?”

"Tất nhiên là được, Trái Đất vẫn ở đó, hơn một nghìn năm đã trôi qua, thời kỳ băng giá chắc cũng đã kết thúc rồi, chỉ là bão thiên hà quá mạnh, phi thuyền thường không thể quay về được."

Ông chủ quán đậu phụ thối nói: "Thật muốn về Trái Đất quá, có vậy tôi mới biết đậu phụ thối của mình có chuẩn không."

“Không cần quay về Trái Đất tôi cũng có thể nói cho anh biết, món này của anh chẳng đúng vị chút nào. Ngoài việc nó thối ra, thì chẳng có gì liên quan đến đậu phụ thối cả.” Đồng Du nhăn mặt. Ai mà biết được mùi thối từ quán này làm cậu tò mò, chạy tới mua một bát. Thế nhưng ăn xong lại muốn ói ra hết. Đậu phụ thối chính gốc phải là “ngửi thì thối nhưng ăn thì thơm ngon”, còn món này thì sao? Ngửi đã thối, ăn vào còn thối hơn, cứ như đang ăn một thứ không thể gọi tên nổi.