“Đinh!” Một tin nhắn khác lại đến.
Đồng Du: [Cảm ơn anh, sau này em sẽ trả lại tiền.]
Thịnh Cảnh liếc qua, chẳng buồn tin, cúi đầu tập trung vào công việc của mình.
.
Về đến nhà, Đồng Du không chần chừ một giây nào mà lập tức bước vào thế giới ảo.
Theo như lời nhân viên cửa hàng giới thiệu, thế giới ảo này chỉ những người có cấp độ tinh thần từ E trở lên mới sử dụng được. Nhưng một khi đã vào, cảm giác gần như không khác gì thế giới thực. Hơn nữa, mọi thứ trong thế giới ảo đều được người dùng xây dựng bằng tinh thần lực. Tưởng tượng càng phong phú, tinh thần lực tiêu hao càng lớn, vì thế các công trình trong thế giới ảo thường độc đáo và sáng tạo hơn so với thực tế.
Đồng Du chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, rồi cậu xuất hiện trong một căn phòng có bày trí quen thuộc. Chỉ trong chốc lát, cậu đã bị bức ảnh treo trên tường làm cho kinh ngạc. Trên bức tường đối diện, có treo một bức ảnh khổ lớn. Trong ảnh là hai người đàn ông đang dựa sát vào nhau – chính là Thịnh Cảnh và nguyên chủ. Ánh mắt Thịnh Cảnh trong ảnh dịu dàng, cúi xuống nhìn nguyên chủ với vẻ cưng chiều không giấu được. Còn nguyên chủ thì ngước mắt lên, nụ cười ngọt ngào hiện rõ trên gương mặt.
Hóa ra nguyên chủ và Thịnh Cảnh từng yêu thương nhau đến vậy? Vậy tại sao mọi chuyện lại đi đến mức ly hôn rồi tự sát?
Đồng Du chợt hiểu ra tại sao cậu lại thấy cách bày trí trong căn phòng này quen thuộc đến thế. Bởi vì căn phòng này giống hệt căn nhà mà nguyên chủ sống trong thế giới thực, chỉ khác duy nhất ở bức ảnh treo trên tường.
Nguyên chủ thích căn nhà ngoài đời thực đến mức nào mà ngay cả trong thế giới ảo cũng phải dựng lại y chang như vậy? Nói là phát huy trí tưởng tượng, thế mà cuối cùng lại chẳng hề sáng tạo chút nào.
"Thưa chủ nhân, có người muốn liên lạc với anh." Một robot giống hệt Mập Mập trượt ra từ góc phòng.
Ngay cả robot cũng giống y chang! Trang trí nhà cửa thì thôi không nói, cái thân hình tròn ủng của Mập Mập có gì hay ho mà phải sao y bản chính chứ?
“Ai gọi vậy?” Đồng Du hỏi.
"Anh Lý Tông ạ."
“Không nghe.” Đồng Du từ chối không cần suy nghĩ. Cậu không phải nguyên chủ, cũng không có ký ức của nguyên chủ. Hiện tại, ngoài những trường hợp buộc phải giao tiếp, cậu không muốn dính dáng đến bất kỳ ai có liên quan đến nguyên chủ. Mà người cậu buộc phải giao tiếp lúc này, chắc chỉ có Thịnh Cảnh. May mắn là Thịnh Cảnh cũng chẳng có vẻ gì muốn tiếp xúc với cậu.