Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Sư Ương nhíu mày, cảm thấy người phụ nữ này ăn quá nhiều, hơn nữa toàn chọn thịt. Cậu cứu cô ta, lại còn là một minh tinh nổi tiếng, người bình thường chẳng lẽ không nên biết điều một chút, ăn cầm chừng thôi sao? Huống hồ, bọn họ có thể phải vượt qua nhiều tỉnh thành để tìm điểm sơ tán, vật tư thời mạt thế không phải nên tiết kiệm một chút à?
Không nhịn được, Sư Ương lên tiếng: "Chị đói lắm sao? Số đồ ăn này tôi lấy từ trạm xăng vốn định để ăn trong một tháng. Giờ chia sẻ cho chị, chắc chị cũng không nỡ để tôi đói bụng chứ? Mà chị đang làm gì vậy?"
Đột nhiên, cậu đạp phanh gấp! Chiếc xe khựng lại, quán tính đẩy cả hai người về phía trước.
Qua kính chiếu hậu, Sư Ương kinh hãi trông thấy Trần Cúc đang điên cuồng xé gói thịt đóng hộp, thậm chí còn nhai cả bao bì. Một dự cảm bất an dâng lên trong lòng cậu.
"Trần Cúc? Trần Cúc?"
Nhưng người phụ nữ ngồi ghế sau dường như không nghe thấy. Cô ta vẫn điên cuồng cắn xé đồ ăn, phát ra những âm thanh kỳ quái, rợn người trong màn đêm tĩnh lặng.
Sư Ương nín thở, chậm rãi quay đầu nhìn. Trần Cúc gục xuống đống thức ăn, tham lam cắn nuốt, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu.
Ánh mắt cậu chợt dừng lại ở phần eo cô ta — một vết thương rách toạc, da thịt bầm đen, trông như bị cắn!
"Cô bị zombie cắn?"
Nghe thấy hai chữ "zombie", Trần Cúc cuối cùng cũng có phản ứng. Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đυ.c ngầu dán chặt vào Sư Ương. Một miếng thịt hộp nhầy nhụa rơi khỏi miệng, để lại một vệt chất lỏng xanh đậm trên sàn xe.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Sư Ương chỉ hiện lên ba chữ: Xong con bê.
Từ lúc cô ta lên xe đến giờ đã hơn hai tiếng. Không trách được khi nói chuyện, cô ta luôn lắp bắp, như thể gặp vấn đề về ngôn ngữ. Thì ra… cô ta đã biến thành zombie!
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Trần Cúc đột nhiên gào lên một tiếng khàn khàn, há miệng lao thẳng về phía Sư Ương!
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mặt!
Sư Ương sợ đến mức bật khỏi ghế. Nếu không phản ứng kịp, có lẽ cậu đã bị cắn vào cổ!
"Cứu mạng! Cứu tôi với!"
Cậu lăn khỏi xe, vừa bò vừa chạy. Trong xe, Trần Cúc đã nhào lên ghế lái, điên cuồng cào xé, cắn nát phần tựa lưng còn vương mùi người sống.
Nhưng cậu chưa kịp thở phào, từ trong bụi cỏ phía sau đột nhiên vang lên tiếng động!
Hai con zombie không biết từ lúc nào đã xuất hiện, một trái một phải lao về phía cậu!
"AAAA!"
Tiếng hét thê lương của Sư Ương vang vọng trong màn đêm yên tĩnh. Một con zombie chồm tới, móng vuốt lướt qua mặt, trong khi con còn lại túm chặt lấy quần áo cậu.
"Buông ra!"
Sư Ương dốc toàn lực đá mạnh vào con zombie, nhưng nó vẫn bám chặt không buông. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, bộ quần áo hàng hiệu trị giá hàng vạn của cậu bị xé toạc, để lộ làn da trắng nõn bên trong.
Họa vô đơn chí, Trần Cúc trong xe cũng đã hoàn toàn biến thành zombie, loạng choạng bò xuống từ ghế lái. Tình thế lập tức trở thành ba con zombie bao vây tấn công Sư Ương.
Xa xa, trong bụi cỏ, những tiếng sột soạt ngày càng dày đặc, báo hiệu sự xuất hiện của nhiều zombie hơn.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Sư Ương hoảng loạn. Đây là vùng rừng núi hoang vắng, zombie tụ tập càng lúc càng đông. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu không chỉ bị cắn chết mà còn có nguy cơ bị xé xác thành từng mảnh! Chẳng lẽ… cậu cũng sẽ trở thành một con zombie thối rữa ghê tởm sao?
Không được! Phải lên xe chạy ngay!
Không chút do dự, cậu lao thẳng về phía xe, tiện chân đá văng Trần Cúc ra xa. Cậu thậm chí còn không kịp đóng cửa, chỉ vội vã khởi động động cơ, đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước!
"RẦM!"
Ngay giây tiếp theo, một khuôn mặt zombie xanh trắng ghê tởm, loang lổ máu đen, đột ngột đập mạnh vào kính chắn gió.
"ÁÁÁÁÁ!"
Sư Ương hét to, hoảng loạn đánh lái khiến chiếc xe lạng sang một bên, lao thẳng xuống ruộng. Cuối cùng, xe đâm mạnh vào một gốc cây, động cơ phát ra những tiếng rắc rắc đáng ngại, khói đen từ bình xăng bốc lên nghi ngút.
Không ổn rồi! Xe sắp phát nổ!
Sư Ương cuống cuồng mở cửa lao ra, nhưng chân vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng vững, một con zombie khác đã gào lên, lao thẳng về phía cậu!
Ngay khoảnh khắc cậu nghĩ rằng mình sắp bỏ mạng.
"ĐOÀNG!"
Một tiếng súng vang lên!
Đầu con zombie vỡ toang, máu đen đặc quánh văng tung tóe lên người cậu, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi.
Sư Ương kinh hãi nhìn về phía phát ra tiếng súng. Nhưng nơi này quá tối, đồng ruộng không có đèn đường, cậu chẳng nhìn thấy gì cả.
"Còn đứng đó làm gì? Chạy mau!"
Một người đàn ông cao lớn, toàn thân vũ trang, xông đến kéo mạnh cậu dậy: "Không thấy xe của cậu sắp nổ à?"
Lúc này, Sư Ương mới hoàn hồn. Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, cậu hoảng hốt lao về phía xe: "Khoan đã! Tôi còn rất nhiều thức ăn và xăng trong xe! Phải lấy ra trước đã!"
"Không kịp nữa! Zombie kéo đến ngày càng đông!"
Người đàn ông quát lớn, túm lấy cổ áo cậu.
Sư Ương nghiến răng, cuối cùng đành phải từ bỏ vật tư, nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm chiếc hộp đựng trang sức quý giá của mình. Thế nhưng, người đàn ông kia chẳng thèm quan tâm, dứt khoát nhấc bổng cậu lên như xách một con mèo con.
Giữa lúc hỗn loạn, chiếc hộp trang sức bị hất văng xuống đất, vô số viên đá quý và ngọc trai lăn lóc tứ tung.
"Giờ này mà còn lo mấy thứ đó?"
Người đàn ông gằn giọng, kéo cậu đi thẳng: "Đi ngay!"
Xa xa, khói đen từ bình xăng bốc lên cuồn cuộn.
Cuối cùng, Sư Ương chỉ kịp giật lấy một chiếc nhẫn kim cương trước khi bị kéo đi.
"ẦM!"
Chiếc xe phát nổ, ánh lửa bùng lên dữ dội, nhuộm đỏ cả cánh đồng hoang.