(Mạt Thế) Xong Rồi, Bạn Trai Cũ Tụ Tập

Chương 3: Ngàn cân treo sợi tóc

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Sự thật chứng minh, việc Sư Ương mang theo hai thùng xăng là hoàn toàn chính xác. Sau khi lái xe rời khỏi khu nhà giàu vắng vẻ, cậu nhanh chóng bị kẹt xe giữa đường. Ban đầu, tình hình chỉ là xe cộ di chuyển chậm chạp, nhưng càng về sau, dù là quốc lộ hay đường cao tốc, tất cả đều ùn tắc, không hề nhúc nhích.

Thỉnh thoảng, Sư Ương thấy một số người đã biến thành zombie lang thang ven đường, khiến cậu không khỏi hoài nghi liệu những người mắc kẹt phía trước cũng đã biến thành zombie, và con đường này có còn khả năng thông suốt nữa hay không.

Sau khi liên tục gặp phải tình trạng tắc đường trên nhiều tuyến, Sư Ương đành phải quay đầu tìm đường nhỏ để đi. May mắn là cậu xuất phát muộn, nên vẫn có thể quay đầu ở cuối dòng xe ùn tắc. Những người mắc kẹt bên trong không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuống xe và đi bộ để rút lui.

Dọc đường, Sư Ương chứng kiến nhiều cảnh tượng người sống bị zombie cắn chết thảm khốc. Những hình ảnh đẫm máu ấy khiến cậu không nhịn được mà nôn khan.

Mấy tiếng sau, màn đêm dần buông xuống.

Sư Ương từng nghe tin tức nói rằng zombie không thích ánh mặt trời và thường hoạt động săn mồi vào ban đêm. Bây giờ, trời sắp tối mà cậu vẫn chưa tìm được nơi trú ẩn, mức độ nguy hiểm đối với cậu càng tăng lên đáng kể.

May mắn thay, hơn mười phút sau, khi đi ngang qua một khu nông thôn mới, cậu bất ngờ nhìn thấy một trạm xăng. Quanh trạm xăng chỉ có hai chiếc xe bỏ hoang — vẫn còn cơ hội!

Vì vậy, Sư Ương nhanh chóng lái xe đến trạm xăng, đổ đầy bình nhiên liệu, đồng thời cũng làm đầy hai thùng xăng dự trữ. Cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng dường như không có ai. Sau một chút do dự, cậu chạy vào trong, vơ vét toàn bộ đồ ăn vặt và nước uống mang lên xe. Ngoài ra, cậu còn lấy tất cả các bình chứa trong tiệm để đổ đầy xăng.

Lúc này, chiếc SUV của cậu đã có đủ nhiên liệu và vật tư để chạy qua ba tỉnh. Nếu không kịp đến điểm sơ tán tại thành phố H, cậu sẽ tìm một điểm sơ tán khác. Dù sao, tình hình cũng chưa đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngay khi Sư Ương khởi động xe để rời đi, qua kính chiếu hậu, cậu bất ngờ thấy một người phụ nữ lảo đảo chạy ra từ nhà vệ sinh.

Cô ta dường như đã trốn ở đó từ lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô mới vội vàng lao ra.

"Cứu mạng! Cứu tôi với!"

Người phụ nữ loạng choạng chạy về phía xe của Sư Ương, hoảng loạn cầu xin: "Tiên sinh! Làm ơn cứu tôi với!"

Sư Ương không ngờ ở đây vẫn còn có người sống sót. Cậu lập tức dừng xe, mở cửa: "Lên xe đi, bên ngoài trời tối rất nguy hiểm."

Người phụ nữ run rẩy đến mức cả người phát run, môi tái nhợt. Cô ta khó nhọc trèo lên ghế phụ, sau đó không ngừng cảm ơn Sư Ương.

Sư Ương nhìn cô ta, hỏi: "Sao chị lại ở đây một mình? Có biết đường đến điểm sơ tán không?"

Lúc này, người phụ nữ mới nhận ra khuôn mặt Sư Ương trông rất quen thuộc, giống như đã từng thấy trên TV. Cô ta mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Cậu là… diễn viên đóng phim sao?"

"Là tôi." Sư Ương đáp ngắn gọn, sau đó tiếp tục hỏi: "Chị có biết đường đến điểm sơ tán không? Nếu không đến kịp trước 12 giờ đêm, chúng ta sẽ phải vượt qua nhiều tỉnh thành để tìm một nơi khác."

Người phụ nữ dường như mất một lúc mới hoàn toàn phản ứng lại. Cô ta lắp bắp: "Tôi… tôi tên Trần Cúc. Tôi và chồng vốn định đến điểm sơ tán, nhưng giữa đường gặp phải zombie. Chồng tôi… anh ấy bị cắn chết… Tôi không biết lái xe, nên chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh..."

"Vậy chị có biết đường không?" Sư Ương hỏi lại.

Trần Cúc thực ra cũng không rõ tuyến đường lắm. Cô ta chỉ nhớ chồng mình từng nói rằng cứ đi theo con đường nhỏ này khoảng 50 km sẽ thấy biển báo chỉ dẫn đến sân bay. Điểm sơ tán nằm gần đó. Vì vậy, cô ta lặp lại nguyên lời của chồng cho Sư Ương nghe.

Lộ trình mà Sư Ương định đi cũng tương tự như vậy, có vẻ khá đáng tin. Cậu lập tức đạp ga, lái xe nhanh chóng hướng về điểm sơ tán.

"Ghế sau có đồ ăn, nếu đói thì tự tìm mà ăn." Sư Ương thuận miệng nói.

Không ngờ vừa dứt lời, trước mặt bỗng xuất hiện một con zombie lang thang. Nó đã phân hủy vài ngày, bộ dạng vô cùng kinh tởm — một con mắt lủng lẳng, sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Bị đèn xe chiếu vào, con zombie đột nhiên trở nên kích động, lao thẳng tới.

Sư Ương giật mình, lập tức nhấn ga, lạng xe sang bên, tránh nó trong gang tấc.

Trần Cúc sợ đến mức cả người co rúm lại, tay cầm ổ bánh mì run bần bật.

"Buổi tối zombie rất nhiều… Chúng ta đi thế này có thu hút thêm chúng không?" Cô ta run rẩy hỏi.

"Tôi cũng không biết." Sư Ương liếc cô ta một cái, thẳng thắn trả lời.

Cậu vốn sống trong khu nhà giàu, cuộc sống sung túc khiến cậu không quá quan tâm đến thế giới bên ngoài. Trước đây, cậu luôn nghĩ virus zombie chỉ là một loại bệnh truyền nhiễm, chính phủ chắc chắn sẽ bỏ nhiều tiền và công sức để kiểm soát. Dù sao, chuyện này cũng chẳng liên quan đến tầng lớp thượng lưu như cậu. Khi dịch bệnh bùng phát, cậu nhiều lắm cũng chỉ quyên góp hai triệu cho có lệ.

Ai ngờ, mọi thứ lại diễn biến thành tình trạng kinh hoàng như bây giờ.

Sau khi ăn xong bánh mì, Trần Cúc tiếp tục bóc một gói xúc xích. Lái xe được một tiếng, cô ta lại mở hai hộp thịt bò khô, sau đó vô thức thò tay lấy một hộp chân giò hun khói và một hộp thịt đóng hộp đặt lên phía trước. Nhưng vì không có dụng cụ mở hộp, cô ta loay hoay mãi mà không thể mở ra.