(Mạt Thế) Xong Rồi, Bạn Trai Cũ Tụ Tập

Chương 5: Đây không phải là thanh dương mà là thanh tràng

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Mười phút sau, Sư Ương ngồi trong thùng xe tải cứu viện, ánh mắt vẫn dõi theo ánh lửa bập bùng phía xa trên cánh đồng hoang.

Tiếng động khi nãy đã thu hút rất nhiều zombie, nhưng nhờ vào chiều cao của xe tải và hàng rào bảo vệ xung quanh, đám zombie chỉ có thể lảng vảng bên ngoài, vô vọng truy đuổi mà không thể chạm tới.

Người cứu Sư Ương là Thịnh Thù, đội trưởng đội cứu viện này. Sau khi kiểm tra và xác nhận cậu không bị lây nhiễm, anh ghi tên cậu vào danh sách rồi tiếp tục chỉ huy xe tải tiến về phía trước.

Ngoài Sư Ương, trên xe còn có hai người khác được cứu trên đường. Cả hai đều lấm lem, co rúm vào một góc, đối lập rõ ràng với bộ quần áo sang trọng của cậu.

"Đội trưởng, cậu ấy xinh đẹp thật đấy."

Một thành viên đội cứu viện huých khuỷu tay vào Thịnh Thù, ra hiệu về phía Sư Ương.

Thịnh Thù liếc nhìn cậu — từ lúc lên xe đến giờ, người này vẫn siết chặt chiếc nhẫn kim cương trong tay, ánh mắt trống rỗng, cô đơn, như thể vừa đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng.

Anh có phần không ưa kiểu người này — tận thế đã đến, còn nghĩ đến việc mang theo châu báu? Nhưng không thể phủ nhận, Sư Ương thật sự quá đẹp. Đôi mi cong dài khẽ rung động, phủ xuống gương mặt một bóng mờ thanh lệ, khiến anh chợt nghĩ — mỹ nhân yêu thích trang sức cũng không phải chuyện gì đáng trách.

Nghĩ vậy, anh lạnh nhạt nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, tận thế rồi. Bây giờ, đá quý còn không đáng giá bằng một ổ bánh mì."

Nghe vậy, Sư Ương cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn, lúc này mới thấy rõ diện mạo Thịnh Thù.

Người đàn ông này dáng người rất cao lớn, khoác trên mình bộ quân phục ngụy trang và đôi ủng sa mạc. Anh để tóc húi cua, gương mặt không quá hung dữ, sống mũi cao thẳng, vẻ ngoài không quá đẹp trai, nhưng lại toát ra sự điềm tĩnh, khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy.

Vì thế, Sư Ương nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, anh là người tốt."

Thịnh Thù lập tức sững lại.

Người tốt?

Tên đội viên vừa khen Sư Ương đẹp ban nãy lập tức cười phá lên: "Đội trưởng! Anh bị phát thẻ người tốt rồi! Ha ha ha ha ha!"

"Câm miệng."

Thịnh Thù trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay lại nói với Sư Ương: "Chúng tôi đang trên đường rút lui để hội hợp với đại đội. Nếu cậu mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi. Đồ quý giá thì tốt nhất nên giữ bên người, kẻo lại mất."

Sư Ương cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trong tay, khẽ lắc đầu: "Nó cũng không phải thứ gì quý giá."

"Ơ? Thế này mà không quý giá à? Kim cương chắc đắt lắm nhỉ?"

Người đội viên hay chen miệng vào ban nãy tò mò ghé lại gần: "Anh bạn, cậu có vẻ rất giàu nhỉ? Làm quen chút đi, tôi tên Nghiêm Trí Văn."

Chiếc nhẫn này thực sự không quý giá, so với cả hộp châu báu khi nãy thì chỉ như muối bỏ biển.

Nhưng lý do nó có mặt trong chiếc hộp ấy… là vì đây chính là chiếc nhẫn đầu tiên cậu được nhận.

"Đây là quà của bạn trai cũng là mối tình đầu tôi tặng đấy."

Sư Ương đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út thon dài, trắng nõn của mình, rồi giơ lên khoe với Thịnh Thù, tươi cười rạng rỡ: "Nhìn xem, có phải gu thẩm mỹ của trai thẳng không?"

Thịnh Thù chẳng hứng thú với chuyện tình sử của cậu, cũng chẳng buồn đáp lại.

Ngược lại, Nghiêm Trí Văn kinh ngạc thốt lên: "Ơ, vậy là cậu thích đàn ông à?"

Sư Ương nở nụ cười thương mại tiêu chuẩn của dân trong nghề: "Đúng rồi. Trong giới của tôi, chuyện đàn ông yêu đàn ông cũng bình thường thôi."

Nghiêm Trí Văn tò mò hơn: "Cậu làm trong giới nào?"

"Giới giải trí." Sư Ương cười tủm tỉm: "Tôi là Sư Ương, từng đóng rất nhiều phim truyền hình."

Nghiêm Trí Văn vỗ tay một cái, cuối cùng cũng nhớ ra: "À, cậu đóng phim Bắc Loan Tướng Quân đúng không? Trời ơi, dở quá chừng! Tôi coi được nửa chừng bỏ luôn."

Sư Ương: "..."

Nghiêm Trí Văn vội vàng chữa cháy: "Nhưng mà mấy quảng cáo cậu đóng thì đẹp cực! Nhìn mãn nhãn quá chừng!"

Sư Ương: "..."

Khác nào nói thẳng cậu chỉ là một cái bình hoa di động?

Điểm khác biệt duy nhất là mức độ vũ nhục còn nặng hơn!

Nhưng Sư Ương đã lăn lộn trong giới giải trí bao năm, biểu cảm sớm đạt đến trình độ hoàn mỹ. Dù trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cậu vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào.

Cậu liếc nhìn Thịnh Thù — rõ ràng, trên chiếc xe này, tất cả mọi người đều nghe theo anh. Nếu có thể thiết lập quan hệ tốt với Thịnh Thù, thì giữa tận thế hỗn loạn này chẳng khác nào ôm được một kim chủ siêu to khổng lồ.

Ôm đùi là sở trường của cậu.

Sư Ương kéo tay áo Thịnh Thù, giọng ngọt ngào: "Tôi có thể gọi anh là đội trưởng không?"

Thịnh Thù quay đầu lại, liền đối diện với một đôi mắt long lanh, yếu ớt đáng thương, chẳng khác nào một con thỏ con mới sinh, như đang cầu xin anh bảo vệ.

Thịnh Thù: "Tùy cậu."

"Vậy anh đội trưởng ơi, vừa rồi anh tìm thấy tôi kiểu gì thế? Tôi nhớ dọc đường đi đâu có thấy ai đâu?"

Thịnh Thù nhìn cậu một lát, thấy vẻ mặt Sư Ương thực sự không hiểu, mới thản nhiên giải thích: "Ước chừng khoảng một tháng trước, tôi thức tỉnh dị năng thú hóa. Thính giác, thị lực và tốc độ phản ứng đều tăng mạnh. Tôi nghe thấy có người kêu cứu từ phía cậu nên lần theo âm thanh tìm đến. Vì mắt tôi có thể nhìn rõ trong đêm, nên bắn súng cũng khá chuẩn."

Lần này đến lượt Sư Ương trợn tròn mắt.

Dị năng? Cái quái gì vậy? Hoàn toàn chưa từng nghe nói đến.

Thịnh Thù nhíu mày: "Cậu đừng nhìn tôi kiểu đó. Chưa nghe tin tức sao?"

Sư Ương lập tức khéo léo đáp: "À, thì ra là vậy. Ban đầu tôi không biết chuyện này, may mà có đội trưởng nói cho, giờ thì biết rồi."

Thịnh Thù không quen với giọng điệu mềm mại hơn cả phụ nữ của cậu, nhưng cũng chẳng thể nói gì thêm. Sau một hồi, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Không biết cũng không sao. Chờ đến điểm sơ tán, quân đội sẽ hộ tống mọi người đến khu an toàn. Cậu có thể chọn đi căn cứ Băng Nguyên Lang hoặc căn cứ Thánh Sophia. Ở đó lần lượt có một người sở hữu dị năng hệ Thủy và một người có dị năng hệ Lôi trấn thủ, rất an toàn."

Sư Ương ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ Thịnh Thù và Nghiêm Trí Văn bận việc khác, cậu lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm kiếm thông tin về "dị năng thời mạt thế".