Lục Dương khoanh tay, dựa nghiêng vào tường, ánh mắt trên dưới đánh giá Lục Liễu.
Lục Liễu mặc một chiếc áo màu đỏ tương, trên mặt che một mảnh vải xám xịt, vá víu, làn da lộ ra trắng nõn, vành mắt đỏ hoe, nhưng đôi mắt lại ướŧ áŧ, giữa lông mày có nốt ruồi nhỏ mà rõ nét.
Là một tiểu ca nhi.
Lục Dương thả lỏng một chút, ánh mắt lại nhìn về phía giỏ trứng gà Lục Liễu đang ôm, cười nói: "Ta không mua trứng gà."
Lục Liễu bị nói đến ngây người, ca ca sao lại có phản ứng này?
Y vội nói: "Ta không phải tìm ngươi mua trứng gà, ta là mua bánh bao cho ngươi ăn!"
Lục Dương nhìn chằm chằm sạp bánh bao một lúc lâu, cũng nhìn thấy Lục Liễu đi mua, tiểu ca nhi này đếm tiền đồng tỉ mỉ, mười hai văn tiền, đếm ba lần, vừa nhìn liền biết không phải người giàu có.
Không phải giàu thì chính là nghèo, bản thân đều là người nghèo, mua bánh bao cho cậu ăn làm gì?
Cậu nhíu mày, không hiểu: "Ngươi tại sao lại mua bánh bao cho ta?"
Lục Liễu có ý tốt: "Ta thấy ngươi nhìn sạp bánh bao rất lâu rồi, ngươi hẳn là đói bụng rồi? Mau ăn khi còn nóng đi."
Bánh bao chỉ cách một lớp giấy, y một tay xách giỏ tre, một tay cầm, nóng đến lợi hại, mấy ngón tay luân phiên nhón trên giấy, bộ dạng như sắp bị bỏng đến khóc.
Lục Dương nhận lấy, bỏ vào trong giỏ tre cho y, bình phẩm hành vi của y: "Ngươi là đồ ngốc sao?"
Lục Liễu: "..."
Tại sao người y gặp hôm nay đều đáng ghét như vậy?
Y tủi thân cúi đầu, lúc này mới phát hiện tấm vải trên giỏ tre không thấy đâu, sau đó mới nhớ ra tấm vải kia bị y che trên mặt.
Mà lúc này Lục Dương cực kỳ không thoải mái, mặc dù cậu cho rằng tiểu ca nhi trước mặt này là một kẻ ngốc, nhưng tên ngốc này thấy cậu nhìn sạp bánh bao liền mua bánh bao thịt cho cậu ăn, so với người thông minh trên đời đáng yêu hơn nhiều.
Cậu thấy tiểu ngốc tử này muốn khóc, vội vàng dỗ dành: "Ta là khen ngươi đó, bây giờ người tốt bụng như ngươi không..."
Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy tiểu ngốc tử đem miếng vải che mặt gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt giống Lục Dương y như đúc.
Hai người đứng cùng một chỗ, còn rõ ràng hơn soi gương.
Sự lanh lợi của Lục Dương đều biến mất, đầu óc trống rỗng, cậu phản ứng cũng nhanh, trước tiên che mặt Lục Liễu lại.
Tình huống gì đây?
Tại sao lại có một người giống cậu như vậy?
Cha mẹ vẫn luôn không giấu giếm cậu, nói thẳng cậu là được bế về, nhưng không nói là bế từ nhà nào về. Tóm lại không phải dòng giống nhà họ Trần, bảo cậu theo mẹ họ Lục.
Từ khi cậu có ký ức, liền thường bị cha mẹ răn đe, cậu không có lai lịch, rời khỏi nhà họ Trần, không có chỗ ở cũng không có tiền, ném ra ngoài chính là chết, thuần phục cậu ngoan ngoãn, mỗi ngày làm việc như nô ɭệ nhỏ. Vì trong nhà là làm ăn buôn bán, cha mẹ không nỡ sai khiến hai con trai, mang cậu ra ngoài bán hàng, lúc này mới khiến cậu nuôi ra một thân tính tình đanh đá.
Nhưng có đanh đá hơn nữa, ở dưới mái hiên cũng phải cúi đầu. Cậu ngoài nhà họ Trần ra, không biết đi đâu.
Lục Dương lắc đầu, nhìn xung quanh, kéo cổ tay Lục Liễu, đưa y đến một con hẻm nhỏ nói chuyện.
Người đi chợ đều đang hối hả, trong hẻm nhỏ yên tĩnh.
Lục Liễu còn hưng phấn, hai mắt ướŧ áŧ nhìn Lục Dương, ánh mắt vừa chạm nhau, liền ngọt ngào gọi ca ca.
Lục Dương không đáp, hỏi trước: "Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Là người ở đâu? Hiện tại sống ở đâu? Hôm nay cùng ai đến chợ?"
Lục Liễu từng cái một nói.
Y tên là Lục Liễu, năm nay mười tám tuổi, là người Lục Gia Truân, hiện tại cũng sống ở Lục Gia Truân, cùng cha đến chợ.
Lục Dương hỏi: "Cha ngươi tên là gì?"
Lục Liễu thật thà nói: "Cha ta tên là Lục Nhị Bảo."
Y còn thông minh bổ sung: "Cô ta tên là Lục Tam Phượng!"
Khớp rồi.
Lục Dương rất kinh ngạc, cậu vậy mà lại có một đệ đệ.
Đệ đệ này còn giống cậu như vậy.
Tính cách ngược lại không giống lắm, ngốc ngốc, vừa nhìn liền biết rất dễ bị bắt nạt.
Đệ đệ rất dễ bị bắt nạt không quên mục đích ban đầu, lại một lần nữa đưa bánh bao cho cậu.
Lục Dương lần này không từ chối, cùng đệ đệ ngồi xổm ở chân tường, mỗi người một cái bánh bao thịt gặm rất ngon lành.
Lục Dương buổi sáng không ăn ngon, nửa đêm bắt đầu bận rộn, một cái bánh ngô rau dại làm dạ dày cậu khó chịu, giữa đường liền không ăn nữa, cũng sớm đói bụng rồi.
Lục Liễu sáng nay ăn ngon, nhưng hai cha con bọn họ đi mười mấy dặm đường, chút đồ ăn trong bụng sớm đã tiêu hao hết.
Ăn xong bánh bao, lại từ từ gặm bánh hoa quế. Lục Liễu lúc này mới hỏi ca ca tên là gì, cũng học theo câu hỏi của ca ca, hỏi một lần cho đủ.
Trong lòng Lục Dương lại dâng lên hy vọng.
Cậu có người nhà rồi, hôn sự liền có thể thương lượng.
Như vậy đại khái nói xong, cậu tiện thể nhắc tới hôn sự.
Nghĩ đến cha mẹ giấu giếm nhà họ Lục bên kia, cũng là muốn đem sính lễ toàn bộ cầm tới tay, tránh thêm một người đến chia phần.
Chỉ là chút hy vọng này, cậu tạm thời đè xuống.
Cậu trước tiên thăm dò tình huống nhà họ Lục, lấy hôn sự làm mồi nhử, xem Lục Liễu có đang xem xét hôn sự không.
Đệ đệ vừa rồi còn ngốc nghếch vui vẻ, trong nháy mắt ỉu xìu.
Lục Liễu thở dài: "Đã nói thân rồi, ta sắp gả rồi, hứa gả cho Tạ tú tài Thượng Khê Thôn. Vừa rồi gặp hắn, bị hắn chọc cho khóc."
Lục Dương lập tức muốn thay đệ đệ trút giận, "Hắn ở đâu?"