Lục Dương nhận được tiền, không lập tức tìm đến Trần lão cha, cậu cố ý tránh mặt hướng đi của người kia, thong thả dạo bước trong chợ.
Trần lão cha chẳng cho cậu tiếp tục nghề đậu phụ, tính khí mẹ con nhà họ Lê lại chẳng hợp ý cậu, Lục Dương thầm nghĩ hôn sự này khó mà bền lâu, cần phải sớm tìm cho mình một lối đi khác mới được.
Cậu từ nhỏ vốn sinh trưởng ở huyện thành, việc đồng áng vốn không rành, nhưng những nghề khác thì ít nhiều cũng biết chút đỉnh.
Tỷ như những vật dụng thường ngày, đồ vật làm từ cỏ, từ tre, cậu đều có thể làm được.
Ngoài đậu phụ ra, cậu còn có tài làm bánh bao, bánh có vỏ mỏng nhân đầy đặn, nước súp đậm đà, ngay cả bánh bao súp cũng làm được. Mấy món nghề này là cậu học lỏm được từ nhiều sư phụ, đều nhờ hồi nhỏ khéo nịnh nọt, miệng lưỡi ngọt xớt, mới được người ta xem như trẻ con mà chỉ dạy đôi chút.
Giờ đã trưởng thành, muốn học thêm tay nghề này e rằng khó khăn trùng trùng.
Ngoài tài đan lát và nấu nướng, Lục Dương tỉ mỉ tính toán lại, cậu nhận thấy bản thân chỉ vỏn vẹn biết được vài con chữ, lại thêm chút ít tài nghệ khắc ván.
Vừa nghĩ ngợi mông lung, cậu đã bước chân đến gần khu vực bán bánh bao.
Trong chợ cũng có chỗ bán đồ ăn chín, theo nhãn quan của Lục Dương, đây thật sự không phải là vị trí tốt để buôn bán, lại chẳng cố định, khách khứa từ thôn quê lên chợ phần nhiều đều chẳng nỡ bỏ tiền mua bánh bao, thường tự mang theo lương khô. Mỗi lần đến chợ lại phải nộp phí thuê chỗ, thật là chẳng đáng chút nào.
Nhưng được cái nơi này người qua lại tấp nập, lưu lượng khách lớn, thế nào cũng có người tằn tiện quá mức, thỉnh thoảng cũng muốn ăn chút đồ nóng hổi, hoặc muốn phô trương chút đỉnh, vậy là có mối làm ăn.
Lục Dương tìm một vị trí khuất sau góc tường, chăm chú quan sát việc buôn bán của hàng bánh bao.
Quầy hàng bày bán đủ loại, bánh bao thôi cũng đã có mấy món, nào là bánh chay, nào là bánh mặn. Ngoài ra còn có cả màn thầu, hoa cuốn, lại thêm món bánh bao hấp lớn bằng cả cánh tay người lớn. Hoa cuốn và bánh bao nhân thịt là bán chạy nhất, các loại khác thì có phần ế ẩm hơn đôi chút.
Cậu nào hay biết, trong lúc cậu mải mê quan sát quầy bánh bao, cũng có người đang âm thầm dõi theo cậu.
Lục Liễu từ đằng xa trông lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thế gian này lại có người dung mạo giống y hệt mình đến vậy.
Y vừa bị Tạ Nham chọc giận đến phát khóc, chẳng còn tâm trí nào mà ở lại quầy hàng, bèn xin phép phụ thân một tiếng, ôm theo giỏ trứng gà chuyển sang chỗ khác bán.
Vừa mới rẽ qua khúc quanh, y liền bắt gặp Lục Dương.
Sau cơn chấn kinh ban nãy, Lục Liễu bỗng nhớ ra một chuyện. Từ sau khi y đính hôn, có một đêm thức giấc, y từng nghe loáng thoáng hai vị cha nhắc đến một đứa con khác.
Một đứa con đã được gửi gắm cho cô cô Lục Tam Phượng nuôi dưỡng.
Hóa ra năm xưa cha Vương Phong Niên mang thai song sinh, bởi gia cảnh bần hàn, sinh kế khó khăn, nên đã để Lục Tam Phượng bế đứa con lớn đi cho.
Bao nhiêu năm đằng đẵng trôi qua, hai vị phụ thân vẫn luôn không dám tìm đến, cũng chưa từng thấy Lục Tam Phượng dẫn đứa trẻ kia trở về thăm nhà.
Lục Liễu đã đính hôn, ca ca cùng y là sinh đôi, lại đồng niên trạc tuổi, cũng đã đến lúc tính chuyện hôn nhân đại sự. Hai vị phụ thân thở than, không biết ca ca sẽ nên duyên cùng nhà nào, làm bạn lữ nơi xứ lạ quê người hay chăng.
Lục Liễu ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Dương, vô thức đưa tay kéo tấm vải phủ trên giỏ trứng che khuất nửa gương mặt – người biết y là song sinh tử vốn chẳng nhiều nhặn gì, việc che mặt liệu có ích lợi chi, y cũng chẳng rõ, nhưng cứ tạm thời che đậy trước đã.
Y còn chưa hề hay biết ca ca tên họ là gì, hiện đang cư ngụ nơi đâu, những năm tháng qua cuộc sống ra sao.
Hàng vạn câu hỏi chen chúc trong tâm trí Lục Liễu, nhưng y tuyệt nhiên không mảy may nghi ngờ khả năng nhận lầm người.
Y dường như có một linh cảm kỳ diệu, người thanh niên vẫn luôn dõi mắt về quầy bánh bao kia, nhất định chính là ca ca của y!
À phải rồi.
Quầy bánh bao.
Ca ca cứ nhìn chằm chằm vào quầy bánh bao, hẳn là người đang đói bụng lắm!
Lục Liễu bỗng chốc phấn chấn hẳn lên, lập tức gạt phăng chuyện hôn sự bực bội và Tạ Nham đáng ghét ra khỏi tâm trí, y vội vàng mò mẫm túi tiền nhỏ bên hông, quyết định đi mua bánh bao cho ca ca dùng bữa.
Y lớn bằng này, còn chưa từng ở huyện thành mua đồ ăn chín ăn, bình thường hỏi cũng không dám hỏi, chỉ nghe tiểu ca nhi khác trong thôn nhắc tới giá cả các loại mì, bánh bao thì không rõ lắm.
Nhưng y có tiền, hai cha cho y sắm đồ cưới, bảo y mua một vài thứ mình thích, thêm đồ có ích, trong tay y có 500 văn tiền! Còn có mấy đồng tiền lẻ vừa bán trứng gà được.
Sạp bánh bao buôn bán tốt, y thấy người khác không mua bánh bao thịt thì mua bánh hoa quế, cũng không biết ca ca thích ăn gì, liền mỗi loại mua hai cái.
Bánh bao thịt 4 văn tiền một cái, bánh hoa quế 2 văn tiền một cái. Tổng cộng hết 12 văn tiền.
Lục Liễu cầm bánh bao nóng hổi, chú ý người qua đường, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lục Dương, đưa bánh bao cho cậu.
Lục Dương đang quan sát sạp bánh bao: ?