Lục Liễu ngăn cản không cho, cứ như vậy nói rõ nguyên do.
Không trách Tạ Nham, chỉ là bọn họ đều là tính tình mềm yếu không làm nên chuyện, ở chung một chỗ sống qua ngày, y nghĩ thôi đã sợ hãi.
Lục Dương nghe xong, lòng chìm xuống rồi lại chìm xuống.
Xong rồi.
Lục Liễu có mối hôn sự nát như vậy còn không từ chối được, một đứa trẻ bị đưa đi mười tám năm như cậu, muốn từ hôn nhà họ Lê với sính lễ hai mươi lượng bạc... kiếp sau đi.
Lục Dương về thôn đã lâu, vì hôn sự phiền não, cũng không có người có thể nói chuyện trong lòng, bây giờ gặp được đệ đệ, hai huynh đệ cùng chung cảnh ngộ, bắt đầu kể khổ, nước đắng đổ không hết.
Lục Liễu vốn muốn mắng người nhà họ Trần, sao lại nhẫn tâm như vậy, ép ca ca gả cho nam nhân không thích. Chuyển mà nghĩ đến mình, cha ruột còn như vậy, trông mong gì vào cha mẹ nuôi.
Hai người nhìn nhau thở dài, hồi lâu không nói gì.
Im lặng xuống, sự ồn ào trong chợ liền chen vào bên tai.
Đã là chợ, thì tồn tại giao dịch bằng vật đổi vật.
Có lẽ là tìm được địa điểm tốt, hoặc có lẽ là hai huynh đệ đều có lựa chọn, tóm lại, hai người bọn họ ngồi xổm ở chân tường, suy nghĩ bay xa, đầy tai đều là "đổi đổi đổi", dùng vật này đổi vật kia.
Nghe một câu hai câu, hai người còn chưa có ý tưởng, nghe nhiều rồi, tâm tư của bọn họ liền linh hoạt.
Trứng gà đều có thể đổi màn thầu, hôn sự sao lại không thể đổi hôn sự?
Lục Dương có tinh thần, nghiêng mắt nhìn về phía đệ đệ.
Lục Liễu nhìn lại, ánh mắt lấp lánh mong đợi.
"Hay là..."
"Chúng ta..."
"Đổi hôn sự?"
Hôn sự không thể từ, thì đổi nó đi.
Đổi thân phận với nhau là chuyện lớn, tính khả thi của nó khiến cho hai huynh đệ đều hưng phấn lên.
Lục Dương không muốn sống những ngày tháng trước kia nữa.
Cậu không muốn hai mắt vừa mở ra liền làm việc, cười làm lành, cho đến khi nhắm mắt lại đều đang hầu hạ người khác.
Cả nhà ở cùng một chỗ, ai cũng có thể sai khiến cậu. Cậu ngay cả đi nhà xí cũng không dám ngồi lâu.
Loại ngày tháng này, cậu không muốn sống nữa.
Lục Liễu cũng không muốn tiếp tục bị người khác bắt nạt nữa.
Y không muốn cả ngày lo lắng sợ hãi, sợ hãi có người xông vào nhà y.
Không muốn tiếp tục sống những ngày bị người ta trộm gà trộm trứng gây phiền phức, cũng không muốn lại có người đưa đũa vào bát của y.
Loại ngày tháng này, y không muốn sống nữa.
Ánh mắt của bọn họ trở nên kiên định.
Vậy thì đổi thân phận với nhau đi.
Mùa đông người thành thân nhiều, ngày cưới của hai huynh đệ đều là trước tết, những ngày tốt trước tết chỉ có mấy ngày, hai nhà đều muốn sớm ngày thành thân, định ra đều là ngày hai mươi tháng chạp. Cũng chính là ngày hai mươi tháng này, chính là ngày kia.
Hôm nay bọn họ phải đổi, nếu không cơ hội khó tìm.
Lục Dương đứng dậy, dắt đệ đệ đi vào sâu trong hẻm nhỏ, ra khỏi hẻm, đến khu dân cư tìm một hộ gia đình, nói quần áo bị ướt, xin người ta giúp đỡ, mượn gian phòng thay đồ.
Quần áo từ trong ra ngoài đều phải thay.
Lục Liễu chỉ có chiếc áo khoác trên người là mới, còn lại đều là đồ cũ.
Hôm nay đi chợ, đi bộ nhiều, cơ thể dễ phát nhiệt, cho nên mặc ít, bên trong ngoài áσ ɭóŧ ra, không còn gì khác.
Áσ ɭóŧ màu trơn có chút khéo léo, dây buộc là kiểu lá liễu, hai đầu nhọn bụng tròn, viền được may cố định, đường may ngay ngắn chắc chắn.
Y ngượng ngùng nhìn ca ca, là quay lưng về phía Lục Dương thay quần áo, nhưng Lục Dương đối với đệ đệ rất hiếu kỳ, hiếu kỳ thì liền nhìn, muốn xem xem bọn họ ngoài khuôn mặt ra, còn chỗ nào giống nhau.
Lục Liễu bị cậu nhìn đến đỏ bừng cả mặt, cởϊ áσ khoác, chịu đựng hơi lạnh, cơ thể hơi run rẩy, đều không thể cởi được dây buộc, đem lớp quần áo cuối cùng cởi xuống.
Y bảo Lục Dương đừng nhìn: "Đều là hai cánh tay hai cái chân, không có gì khác nhau!"
Nhà họ Lục đất ít, còn phải giữ người trông nhà, Lục Liễu là thay phiên với cha đi ra đồng giúp đỡ, việc đồng áng nặng chưa từng làm qua, người tuy gầy một chút, nhưng da thịt lại được nuôi trắng nõn. Điểm này giống Lục Dương, Lục Dương sống ở huyện, trong nhà và xưởng một đống việc chờ cậu, ít khi bị phơi nắng gắt, trên người cũng trắng nõn.
Lục Dương hào phóng hơn đệ đệ, hai tay kéo một cái, liền đem áo trên mở ra, cho đệ đệ xem l*иg ngực của cậu rộng lớn bao nhiêu.
"Ngại gì? Ngươi xem ta, ta xem ngươi, không phải giống như soi gương sao?"
Soi gương còn không rõ ràng như vậy.
Phải soi trước nước trong, mới phát hiện khó phân biệt thật giả.
Trời lạnh, Lục Liễu thấy ca ca đều cởi xong rồi, cũng không còn rụt rè nữa, nhanh nhẹn cởi sạch bản thân, cầm quần áo của ca ca mặc lên.
Quần áo còn lưu lại hơi ấm và mùi hương cơ thể của đối phương.
Sự khác biệt trong tính cách của hai huynh đệ lại một lần nữa thể hiện, Lục Dương dám ngửi, Lục Liễu chỉ vội vàng mặc, thấy Lục Dương ngửi ngửi, cũng chỉ ngoan ngoãn giải thích: "Ta tắm rửa rất chăm, không có mùi mồ hôi, nhưng hôm nay đi bộ ra rất nhiều mồ hôi..."
Lục Dương thấy y thật sự thật thà, đối với chuyện đổi thân lại do dự.
Lê Phong kia cường thế, không phải là tính tình dễ nói chuyện, Lê mẫu lại đanh đá, đệ đệ mềm mại dễ bị bắt nạt như vậy đưa đến nhà họ Lê, sau này phải sống thế nào đây?
Nhưng nhà họ Tạ lại là nơi tốt đẹp gì?