Hạ Lam bị vác trên vai như một bao tải, đầu dốc ngược xuống dưới, mỗi bước nhảy của hắn khiến dạ dày cô đảo lộn.
Gió rừng quét qua mặt, hai mắt cô hoa lên, còn chưa kịp định thần đã cảm thấy cả người nảy lên theo từng cú nhún của hắn. Nội tạng trong người như bị đảo lộn, cổ họng dâng trào một cơn buồn nôn dữ dội.
"Dừng lại...Tôi muốn ói”.
Cô yếu ớt rêи ɾỉ, nhưng dường như hắn chẳng thèm để tâm. Cứ tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Hạ Lam thật sự không thể chịu nổi nữa.
Chưa đầy vài giây sau, Hạ Lam không nhịn được nữa, cô ói thẳng xuống đất, mặc kệ hình tượng. Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm, cơ thể lại tiếp tục bị xốc lên, cảm giác chóng mặt càng thêm khủng khϊếp.
Hạ Lam cảm thấy bản thân như cá mắc cạn, cả người mềm nhũn, sức lực hoàn toàn bị rút sạch. Ngay cả muốn giãy giụa cũng không có sức.
Tên khốn này là cái quái gì vậy? Đúng là quá tàn nhẫn rồi. Hoàn toàn không xem cô là con người.
Nhưng hắn vẫn chạy như thể không cảm nhận được sự đau khổ của cô. Hạ Lam chỉ có thể nhắm nghiền mắt, cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt và cảm giác buồn nôn kéo dài.
Cô không biết hắn định đưa mình đi đâu, cũng không biết số phận phía trước là gì, chỉ biết rằng, từ giây phút này, cô thực sự đã bước chân vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi con người không phải là giống loài thống trị.
Hạ Lam cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt và buồn nôn suốt quãng đường dài. Cô không biết bản thân đã bị hắn vác đi bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến đáng sợ. Toàn thân vô lực, đầu óc quay cuồng, ngay cả việc mở mắt cũng trở nên khó khăn.
Cho đến khi một loạt âm thanh huyên náo vang lên, cô mơ hồ nhận ra hắn đã dừng lại.
Mùi gỗ cháy và thịt nướng thoảng qua, hòa lẫn với không khí hoang dã và hơi thở của nhiều sinh vật khác. Những giọng nói trầm thấp vang lên xung quanh, không phải tiếng người mà giống như âm thanh gầm gừ của dã thú.
"Thủ lĩnh về rồi”.
"Hắn mang gì về thế".
"Là con mồi".
Hạ Lam chấn động. Con mồi. Họ đang nói về mình sao? Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì bị ném mạnh xuống đất, cùng với hành lý của cô.
Cơ thể vốn đã yếu ớt lại bị va chạm bất ngờ khiến cô đau điếng, suýt chút nữa lại ói ra lần nữa. Cô nằm bẹp trên nền đất cứng, thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Tiếng xì xào xung quanh càng lúc càng lớn. Hạ Lam miễn cưỡng mở mắt, đập vào mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Trước mặt cô là một bộ lạc rộng lớn nằm giữa thung lũng, những hang động trải dài, bên cạnh là những đống lửa cháy rực. Quanh cô là rất nhiều nhân thú giống hệt tên đã bắt cô về đây, họ có đôi tai nhọn, đuôi lông mềm mại và ánh mắt sắc bén như dã thú.
Mọi ánh mắt đều dán vào cô. Có người tò mò, có kẻ cảnh giác, thậm chí có vài ánh mắt còn ánh lên sự thèm thuồng như thể đang nhìn một con mồi yếu ớt vừa bị tóm về.
Chết tiệt, mình thực sự rơi vào sào huyệt của quái vật rồi. Hạ Lam cắn chặt răng, cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng sức lực kiệt quệ khiến cô chỉ có thể run rẩy tại chỗ.
Người đàn ông mang cô về đứng phía trên, giọng trầm thấp vang lên:
"Ta tìm thấy cô ta trong rừng. Không phải thú hoang, cũng không phải kẻ địch. Có thể ăn được hay không thì chưa biết".
Cả bộ lạc ồ lên, vài kẻ cười khẩy. Một nhân thú cao lớn, có vết sẹo chạy dọc từ trán xuống cằm, bước lên, cất giọng khàn khàn:
"Nếu là con mồi thì để ta thử trước đi".
Hạ Lam siết chặt bàn tay, sống lưng lạnh toát. Bọn họ thực sự coi cô là thức ăn.