Từ Tình Địch Thành Chồng Yêu

Chương 24: Bản cam kết

Hạ Sở Châu khẽ nhắm mắt, đưa tay lên trán, vỗ nhẹ vào đầu: "Nửa phút, anh đi lấy đồ rồi quay lại ngay."

Một phút sau, Hạ Sở Châu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, đau đầu suy nghĩ nội dung của bản cam kết.

Cam kết sẽ không ly hôn.

Cam kết sau này sẽ không quên đón cậu.

Cam kết sẽ không gọi cậu ấy Bùi tổng nữa.

Cam kết...

Còn phải cam kết gì nữa không?

Cam kết sẽ không dễ dàng mang người khác về nhà để rồi tự chuốc khổ được không?

Thật không ngờ đã nhiều năm trôi qua, mà anh vẫn còn phải hao tổn tế bào não để chắp vá cho đủ số từ trong một bài viết.

"Viết khó lắm à?"

Giọng nói từ trên giường truyền đến, Bùi Tất nằm nghiêng trên giường nhìn anh, tay thò ra khỏi chăn, chống lên má, tư thế ngoan ngoãn: "Viết ít đi một chút cũng không sao."

Hạ Sở Châu như được đại xá.

Bùi Tất: "Không cần đủ 500 chữ, 480 cũng được rồi."

Hạ Sở Châu: "..."

Thật sự là... cảm ơn nhiều.

Cố nhặt nhạnh từ này từ kia để cho đủ 482 chữ, anh mệt mỏi xoa xoa ấn đường, định nộp bài. Nhưng khi nhìn lên, không biết từ lúc nào, "giám thị" đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đang nghịch một chiếc vòng tay.

Viên ngọc phỉ thúy trong suốt dưới ánh đèn hiện lên màu sắc tinh khiết và mịn màng, chỉ là khi đeo trên cổ tay gầy trắng của Bùi Tất, thì ngọc phỉ thúy lại trở thành phông nền.

Mà không lâu trước đây, hai người bọn họ còn tranh giành chiếc vòng này trong buổi đấu giá, tiền bay tứ tung.

Sau khi Bùi Tất mất trí nhớ cậu rất thích chiếc vòng này, cậu muốn nói gì đó với Hạ Sở Châu, nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện biểu cảm của anh có chút kỳ quái.

"Sở Châu, sao vậy?"

Nói xong cậu dường như nghĩ ra điều gì đó, hơi bồn chồn nắm lấy cổ tay: "Chiếc vòng này... em không đeo được sao?"

"Không." Hạ Sở Châu khoát tay, đứng dậy đi qua: "Không phải vậy, nếu em thích thì cứ đeo trước đi."

Dù sao thì mẹ anh gần đây cũng mua không ít trang sức mới, chắc không vội cần chiếc vòng này, vài ngày nữa anh trả lại cũng được.

Bùi Tất bắt được từ mấu chốt trong lời anh, nghi ngờ: "Đeo trước đi?"

"Không, em nghe nhầm rồi."

Hạ Sở Châu thản nhiên lấp liếʍ cho qua, rồi đưa bản cam kết cho cậu: "Bản cam kết ở đây, bây giờ có thể ngủ rồi chứ?"

Bùi Tất nhận lấy, cẩn thận xem qua một lượt: "Ừm, tổng thể không tệ, nhưng chi tiết thì thiếu sót. Sở Châu, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn viết văn kém như vậy?"

Chuyện này Hạ Sở Châu thật sự không thể phản bác.

Từ nhỏ anh đã viết văn kém, thầy cô giáo từng nói, cả lớp đều viết văn, chỉ riêng anh thì câu chữ lủng củng, trúc trắc, khiến người ta muốn đánh cho một trận.

"Đã là bản tốt nhất rồi, thầy Bùi đừng soi mói quá."

Anh rút bản cam kết từ tay Bùi Tất, để qua một bên: "Được rồi, khuya rồi, ngủ đi."

Bùi Tất kéo chăn nằm xuống.

Nhưng chỉ hai giây sau, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hạ Sở Châu cậu lại chống người ngồi dậy, cẩn thận cất bản cam kết vào trong ngăn kéo tủ cạnh giường.

Hạ Sở Châu im lặng: "Có cần tìm một cái khung để l*иg vào rồi treo lên tường không?"

Bùi Tất chớp chớp mắt: "Được à?"

"Không được." Hạ Sở Châu lạnh lùng từ chối, đưa tay che mắt cậu lại: "Ngủ đi."