Giọng cậu rất nhỏ, nghe mơ hồ như đang thì thầm, Hạ Sở Châu không nghe rõ: "Gì cơ?"
Bùi Tất chắc là bị anh bóp khó chịu rồi, hơi nghiêng đầu tránh khỏi tay anh, nhưng lại chủ động nắm lấy tay anh kéo về phía mình, rồi áp trán lên đó.
Lòng bàn tay anh rộng lớn, khô ráo và ấm áp, khiến Bùi Tất cảm thấy rất an tâm. Cậu nắm lấy tay anh, dồn cả sức nặng của đầu lên đó, nhắm mắt: "Chóng mặt, khó chịu."
Lần này, Hạ Sở Châu nghe rõ rồi.
Chóng mặt, khó chịu thật rồi.
Nhưng so với lời nói, điều khiến anh nhận ra rõ ràng hơn chính là nhiệt độ dưới lòng bàn tay anh lúc này, rõ ràng cao hơn bình thường.
"Không phải chứ, em sao thế này?"
Anh nhíu mày: "Bắt đầu sốt từ lúc nào? Sao bây giờ em mới nói?"
Bùi Tất lẩm bẩm, giọng lí nhí: "Em tưởng là do đói, ăn chút gì vào thì sẽ đỡ."
Hạ Sở Châu: "Không ăn gì mà cũng có thể đói đến mức phát sốt được? Cái kiểu logic gì thế?"
"Chỉ là chóng mặt thôi, em cũng không biết là mình đang sốt."
Bùi Tất trở mình trong lòng bàn tay anh, cúi đầu thấp giọng nói: "Sở Châu, em rất khó chịu, anh đừng mắng em nữa."
Hạ Sở Châu: "..."
Câu này cũng gọi là mắng sao?
Thôi kệ, anh còn có thể nói gì đây.
Chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó dỗ dành: "Không mắng em." Rồi bế người trở về phòng ngủ, đặt lên giường.
Là giường trong phòng ngủ chính.
Dù sao thì, ai mà biết được "nam chủ nhân " khi phát hiện mình không ngủ ở phòng ngủ chính thì sẽ làm ầm lên thế nào chứ.
Đo nhiệt độ xong, xác định là sốt nhẹ, anh tìm thuốc hạ sốt trong hộp thuốc, rồi vào bếp rót một cốc nước, ngồi bên cạnh nhìn cậu uống hết.
"Bệnh viện làm ăn kiểu gì vậy, chỉ chữa bệnh nặng mà không lo bệnh nhẹ à? Còn chưa khỏe hẳn mà đã cho xuất viện rồi."
Anh mệt mỏi kéo chăn đắp cho Bùi Tất: "Ngủ đi, sốt nhẹ không nghiêm trọng, sáng mai dậy em sẽ đỡ thôi."
Bùi Tất vùi nửa khuôn mặt vào chiếc gối màu sẫm, càng làm nổi bật làn da trắng bệch không chút sức sống, giữa chân mày ẩn hiện vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh nhìn anh.
Hạ Sở Châu: "Sao vậy, em không muốn ngủ à?"
Bùi Tất chống khuỷu tay lên chăn, tay nắm lấy mép chăn: "Thuốc chưa phát huy tác dụng, hơn nữa em còn chưa nhìn thấy bản cam kết của anh."
Hạ Sở Châu: "..."
Hạ Sở Châu thật sự bội phục cậu từ tận đáy lòng: "Được rồi, anh sẽ viết ngay bây giờ, đợi nhé."
Anh vỗ vỗ tay định đứng dậy, nhưng Bùi Tất lại kéo lấy vạt áo của anh: "Anh đi đâu?"
Hạ Sở Châu: "Thư phòng."
Bùi Tất: "Anh muốn vào thư phòng để viết sao?"
Hạ Sở Châu nhướn mày: "Không thì sao?"
"Không thể không đi à?"
Bùi Tất đưa đầu ngón tay vào trong, nắm thêm một chút vải áo trong tay: "Viết ở đây đi, em không muốn ở một mình."
Viết ở đây?
Vậy thì làm sao mà chép được?
Hạ Sở Châu tìm cớ: "Giấy bút đều ở trong thư phòng, ở đây không có gì cả."
"Vậy thì lấy từ thư phòng ra."
Đôi mắt Bùi Tất mờ sương, nhìn thẳng vào anh, giọng nói khàn khàn: "Sở Châu, em bị ốm rồi, không muốn ở một mình, anh ở lại với em thêm chút nữa nhé."
"..."