Một buổi tối mệt tâm, mệt sức, mệt não, anh đã rất mệt rồi, chỉ muốn nhanh chóng dỗ cậu ngủ để còn đi nghỉ.
Giữa đêm khuya thế này, chắc Hạ Tinh Tinh trong giấc mơ cũng đã cắn đuôi con bò sữa nhỏ mấy lượt rồi.
Bùi Tất kéo tay anh xuống, nghiêm túc nói: "Sở Châu, hình như em hết sốt rồi."
"Hết rồi? Nhanh vậy?"
Hạ Sở Châu nửa tin nửa ngờ, định đưa tay sờ trán cậu, nhưng tay lại bị cậu nắm chặt: "Buông ra để anh xem nào, xem có phải đã hết sốt không."
Bùi Tất lại nói: "Dùng tay không chính xác, anh cúi xuống đây."
Hạ Sở Châu không nghi ngờ gì, ngồi xuống mép giường, cúi người áp trán mình vào trán cậu, cảm nhận được nhiệt độ da thịt của đối phương: "Đây mà——"
Hai cánh tay vòng qua cổ anh, cắt ngang lời anh.
Bùi Tất không cho anh lùi lại, hai người trán kề trán, chóp mũi gần chạm vào nhau, gần đến mức có thể thấy rõ bóng dáng của mình trong mắt đối phương.
"Em đang cảm lạnh, anh không được hôn em."
Bùi Tất nói khẽ: "Nhưng anh có thể ôm em từ phía sau ngủ. Như vậy em sẽ không thở vào người anh, sẽ không lây bệnh cho anh."
Không biết thế nào mà từ ngồi xuống lại biến thành ôm người nằm xuống.
Cho đến khi cảm giác ngứa ran ở vành tai tản đi, Hạ Sở Châu vẫn không hiểu được Bùi Tất học chiêu này từ đâu.
Khoảnh khắc vừa rồi, hơi thở phả vào môi anh vẫn còn vương vấn, lát sau nhiệt độ của người trong vòng tay lại không ngừng lan tỏa.
Thật sự không quen lắm.
Chỉ có thể thay Bùi Tất cảm thấy may mắn rằng, may mà người "kết hôn" với cậu là anh.
Anh cử động cánh tay bị đè lên, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
Nếu đổi thành một kẻ có ý đồ xấu, thì chưa chắc sáng mai xương cốt của Bùi Tất còn nguyên vẹn.
Ngày thường thì khôn khéo biết bao nhiêu, mất trí nhớ rồi thì chẳng còn chút tinh quái nào.
… Nhưng mà ôm cậu ngủ thế này, đợi đến khi Bùi Tất tỉnh lại thật sự sẽ không muốn tự sát chứ?
Thuốc hạ sốt cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Bùi Tất ngoan ngoãn nằm yên, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Hạ Sở Châu cũng buồn ngủ.
Bùi Tất người nhỏ, dáng ngủ lại ngoan, đầu mềm mại rúc trong ngực anh, ôm vào vừa tay, lại giúp dễ ngủ, khiến cơn buồn ngủ kéo đến.
Nhưng anh không dám ngủ sâu, sợ rằng Bùi Tất tỉnh lại thật sự sẽ làm ầm lên.
Đợi đến khi Bùi Tất ngủ say, anh mới chống người dậy, lăn qua chiếc sofa cạnh cửa sổ, kéo đại một tấm chăn trùm lên đầu.
Loạn lạc cả đêm, cuối cùng cũng có thể ngủ rồi. Sáng mai tiễn người đi là giải thoát hoàn toàn.
Anh cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì đó, nhưng đầu óc quá mệt mỏi, chưa kịp nghĩ ra gì thì đã vội chìm vào giấc ngủ.
Từ màn đêm bao phủ cho đến khi ánh sáng ban mai le lói, Hạ Sở Châu nghe thấy tiếng cào cửa quen thuộc của Hạ Tinh Tinh.
Anh hé mắt ra, trong cơn ngái ngủ mơ màng, lờ mờ thấy một bóng người từ trên giường ngồi dậy, động tác nhanh chóng thay quần áo, rồi không hề ngừng lại mà kéo cửa đi ra ngoài.
Con chó nào đó thừa cơ nhảy vào, một cú nhảy vọt lên ghế sofa, bắt đầu cọ loạn vào mặt và cổ của Hạ Sở Châu.
Hạ Sở Châu mơ màng đẩy đầu con chó ra, trong lòng nghĩ, cậu ấy đang tự về à?
Cũng tốt, mình đỡ phải đưa cậu ta về.
Vẫn còn sớm, anh định chợp mắt thêm chút nữa.
Vừa mới nhắm mắt chưa được hai giây, anh chợt giật mình mở mắt ra, quay đầu nhìn chiếc giường trống trơn, lại ngước mắt nhìn về phía cửa.
Không đúng… Bùi Tất, cậu ta… nhớ lại rồi sao?