[Nàng ta còn có thể dâng cả Phượng Ngâm Quốc cho người khác, thì có chuyện gì mà không dám làm nữa chứ?]
Thẩm Thiên Minh: ???
Trước đó ông ta đã nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Thanh Đường nhưng không dám chắc, nhưng bây giờ lại nghe được lần nữa, Thẩm Thiên Minh lập tức khẳng định một điều — ông ta có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Thanh Đường!
Thẩm Thiên Minh trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Thanh Đường nói vậy là có ý gì?
Mộ Uyển cũng nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Thanh Đường, bà ta nhìn sang phu quân nhưng thấy sắc mặt ông ta vẫn bình thường, liền nghĩ rằng chỉ có mình bà ta nghe được tiếng lòng của nàng.
Thông tin trong câu nói này quá lớn, khiến Mộ Uyển không biết có nên tin hay không.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, muội muội bị làm sao vậy?"
Đại hoàng tử Thẩm Quân Lâm sau khi nghe tin Thẩm Mục Tâm trúng độc, liền vội vã gác lại công vụ, nhanh chóng chạy đến.
Nhị hoàng tử Thẩm Thừa Vũ cũng theo sát phía sau, hai người một trước một sau đến bên giường, ân cần hỏi han Thẩm Mục Tâm, hoàn toàn ngó lơ Thẩm Thanh Đường vẫn đang quỳ dưới đất.
Mãi đến khi trò chuyện với Thẩm Mục Tâm xong, bọn họ mới nhớ ra sự tồn tại của nàng.
"Thanh Đường, có phải muội đã hạ độc Mục Tâm không? Muội đúng là tâm địa độc ác! Muội ấy là tỷ tỷ của ngươi đấy!" Thẩm Thừa Vũ tính tình nóng nảy, vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Thẩm Thanh Đường, hận không thể giáng cho nàng một bạt tai.
Thẩm Quân Lâm trầm ổn hơn, không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Thanh Đường bằng ánh mắt lạnh lẽo, đôi mắt híp lại, lộ rõ vẻ không hài lòng. Đã đến lúc dạy dỗ đứa muội bướng bỉnh, ngu xuẩn và tâm địa hiểm ác này rồi.
Thẩm Thanh Đường lười biếng liếc mắt nhìn Thẩm Thừa Vũ.
[Đẹp trai có ích gì chứ? Người khốn nạn tự có trời thu thập, còn kẻ ngu ngốc thì chẳng thể cứu nổi.]
[Bảo sao Phượng Ngâm Quốc bị diệt vong, có một đám kẻ cầm quyền chẳng phân biệt nổi đúng sai như thế này, giữ nổi giang sơn mới là chuyện lạ!]
Thẩm Quân Lâm bỗng sững người, hắn ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
Ngón tay đang chỉ về phía Thẩm Thanh Đường của Thẩm Thừa Vũ hơi cứng lại, đáy mắt ánh lên sự hoang mang.
Thẩm Thiên Minh cũng bị câu nói kia làm chấn động tâm trí — Phượng Ngâm Quốc bị diệt vong ư?
Linh lực vốn đang áp chế Thẩm Thanh Đường bỗng nhiên biến mất, nàng lập tức ngồi phịch xuống, xoa nhẹ đầu gối đau nhức.
[Nhìn thấy con trà xanh* này tỏ vẻ yếu đuối đáng thương là ta phát cáu, ta không thể nuốt trôi cơn giận này đâu!] (*Trà xanh: Chỉ những người giả vờ thanh thuần nhưng thực chất tâm cơ)
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng người, sau đó cất giọng dõng dạc: