“Tâm Nhi, có đau lắm không con?” Giọng Mộ Uyển đầy xót xa, như thể người trúng độc là bà ta vậy.
Mộ Uyển nổi danh vừa xinh đẹp lại hiền lương. Thẩm Mục Tâm khẽ lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười trấn an: “Mẫu hậu, người đừng đau lòng, con không đau đâu.”
Thẩm Mục Tâm càng tỏ ra thấu tình đạt lý bao nhiêu, Mộ Uyển lại càng chán ghét Thẩm Thanh Đường bấy nhiêu.
Mộ Uyển quay đầu nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh mắt đầy giận dữ. Đây rõ ràng là nữ nhi ruột của bà ta, nhưng sao bây giờ lại trở nên độc ác đến vậy?
Lúc mới tìm lại Thẩm Thanh Đường, Mộ Uyển từng rất yêu thương nàng. Nhưng về sau, nàng chẳng lo học hành, suốt ngày chỉ biết gây chuyện với Thẩm Mục Tâm, thậm chí còn bắt nạt nàng ta. Dần dần, Mộ Uyển không còn quan tâm đến nàng nữa.
“Thanh Đường, con không chịu học hành đã đành, lại còn suốt ngày ức hϊếp Tâm Nhi. Bây giờ con thậm chí dám hạ độc hại tỷ tỷ của mình. Nếu hôm nay không nghiêm trị con, sau này còn ra thể thống gì nữa?”
Nghe những lời này, Thẩm Thanh Đường cố nhịn hết lần này đến lần khác mới nuốt trọn hai chữ “đồ ngu” vào bụng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chán chường nhìn Mộ Uyển: “Mẫu hậu, người dựa vào đâu mà trừng phạt con? Rõ ràng độc không phải do con hạ.”
[Một hoàng đế, một hoàng hậu, ngay cả trà xanh cũng không phân biệt nổi, đúng là nực cười đến cực điểm.]
Mộ Uyển sững người, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Vừa rồi… là âm thanh gì vậy?
Mộ Uyển cho rằng bản thân nghe nhầm, nhìn Thẩm Thanh Đường nhất quyết không chịu nhận tội, giọng bà ta càng nghiêm khắc hơn: “Trong cung này, ngoài con ra thì còn ai dám hạ độc Tâm Nhi nữa?”
Thẩm Mục Tâm là công chúa của Phượng Ngâm Quốc, được phụ hoàng, mẫu hậu và hai hoàng huynh hết mực yêu thương. Ngoài Thẩm Thanh Đường – một kẻ vừa thô lỗ vừa độc ác, thì ai dám liều mạng mà hạ độc nàng ta chứ?
“Đương nhiên là nàng ta tự hạ độc chính mình rồi.” Thẩm Thanh Đường buột miệng nói.
Sắc mặt Thẩm Mục Tâm hơi biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Thẩm Thanh Đường – con ngốc này, sao lại nghĩ được đến chuyện này chứ?
Theo tính cách trước đây của Thẩm Thanh Đường, nàng ta đáng lẽ sẽ khóc lóc ăn vạ, năn nỉ phụ hoàng và mẫu hậu tin tưởng mình, sau đó lại lao vào cắn xé, đánh chửi Thẩm Mục Tâm, cuối cùng chỉ khiến mọi người thêm chán ghét mà thôi.
“Hồ đồ!” Thẩm Thiên Minh lớn tiếng quát, giọng nói chứa đựng linh lực khiến đầu Thẩm Thanh Đường đau nhức.
“Thanh Đường, con vì muốn thoát tội mà bịa đặt ra những lời hoang đường như vậy sao? Tâm Nhi sao có thể tự hạ độc mình được chứ?”
Chuyện này, Thẩm Thiên Minh tuyệt đối không tin.
“Sao lại không thể?” Thẩm Thanh Đường nhún vai.