Sau Khi Tiếng Lòng Bị Bại Lộ, Công Chúa Thật Được Cả Thiên Hạ Sủng Ái

Chương 4

"Phá án vốn phải dựa vào chứng cứ, các người chỉ dựa vào vài câu nói đã muốn định tội ta? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Có gì chứng minh ta là kẻ hạ độc?"

Thẩm Thiên Minh nhìn nàng với ánh mắt quái dị, từ khi nào mà Thẩm Thanh Đường lại nói năng chặt chẽ như vậy?

Hơn nữa, những tiếng lòng kia của Thẩm Thanh Đường là thế nào? Nếu như lời nàng nói là thật, vậy tại sao nàng lại biết những chuyện của tương lai vẫn chưa xảy ra?

Tất cả hành động của Thẩm Thanh Đường đều quá kỳ lạ.

Cứ như đã biến thành một người khác vậy.

Ánh mắt Thẩm Thiên Minh lóe lên tia sắc bén — Chẳng lẽ Thẩm Thanh Đường bị đoạt xá?

Ngoài khả năng này ra, ông ta không nghĩ ra lý do nào khác.

Là một đế vương, điều Thẩm Thiên Minh quan tâm nhất chính là vận mệnh của quốc gia. Nếu Thẩm Thanh Đường thật sự có thể tiên đoán tương lai, thì cho dù nàng bị đoạt xá, ông ta cũng phải lợi dụng nàng cho bằng được!

Trong phòng thoáng chốc trở nên im lặng đến đáng sợ.

[Hửm? Sao không ai nói gì nữa vậy?]

Thẩm Thanh Đường lạnh nhạt lên tiếng:

"Nếu các người không nói gì, tức là không có chứng cứ rồi. Không có chứng cứ thì dựa vào đâu mà vu oan cho ta?"

Nàng lên tiếng thay cho nguyên chủ, bất bình thay cho bản thân.

"Chẳng lẽ chỉ vì Thẩm Mục Tâm được các người nuôi dưỡng từ nhỏ, còn ta là do một tên ăn mày nuôi lớn, nên các người đương nhiên cho rằng Thẩm Mục Tâm không bao giờ nói dối?"

"Phụ hoàng và mẫu hậu là những người tôn quý nhất Phượng Ngâm Quốc, chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không thể điều tra rõ ràng?"

"Nếu có bản lĩnh thì các người cứ điều tra cho rõ, ta thật muốn xem thử xem, rốt cuộc là ai đã hạ độc vị tỷ tỷ tốt này của ta."

Dứt lời, Thẩm Thanh Đường giơ tay phải lên, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người trước mặt, lạnh nhạt thốt ra từng chữ:

"Ta, Thẩm Thanh Đường, xin thề trước trời cao, nếu ta thực sự là người hạ độc Thẩm Mục Tâm, ta sẽ bị sét đánh chết, không được chết yên lành, vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Sắc mặt Thẩm Mục Tâm khẽ biến, bàn tay giấu dưới lớp chăn vô thức siết chặt lấy góc áo.

Tại sao Thẩm Thanh Đường lại trở lên thông minh như vậy rồi?

Lẽ ra, nàng phải khóc lóc ăn vạ, quỳ xuống cầu xin phụ hoàng mẫu hậu tha thứ mới đúng chứ?

Thẩm Mục Tâm biết rõ, điều Thẩm Thanh Đường khát khao nhất chính là tình thương của phụ hoàng, mẫu hậu cùng hai vị hoàng huynh. Chỉ cần họ tức giận, Thẩm Thanh Đường sẽ không quan tâm đến sự thật, mà chỉ biết nịnh nọt lấy lòng họ. Nhưng bây giờ, tại sao nàng lại thay đổi rồi?

Thẩm Thiên Minh cùng những người khác đều chấn động trước lời nói của Thẩm Thanh Đường — những lời này thực sự là do nàng nói ra sao?