Cơ Lê sụt sịt, nhìn cánh tay trái vừa được tháo xích của mình.
"Tôi... tôi không nhấc tay lên được..."
"Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi thực sự không đứng dậy nổi nữa ư?!"
Phó Thời Cẩn bước sang bên phải, nhanh chóng mở khóa còng tay và còng chân còn lại. Sợi xích nặng nề rơi xuống sàn, phát ra âm thanh trầm đυ.c.
Đúng vào khoảnh khắc tiếng xích rơi xuống,
Ở nơi sâu thẳm, tối tăm và ẩm ướt của tầng hầm tòa lâu đài cổ, một đôi mắt đẫm máu bỗng chốc mở to. Con ngươi xanh lục sẫm giãn rộng, chiếm trọn cả nhãn cầu, nuốt chửng mọi vệt máu đỏ.
Tiếng khàn khàn, khô cứng vang lên cùng với âm thanh kéo lê của sợi xích.
"Cậu chủ của tôi..."
---
Lúc này, Cơ Lê đang bối rối vì không thể nhấc tay lên được.
Sau khi tháo xích, Phó Thời Cẩn tiện tay nâng cánh tay mềm nhũn của cậu chủ nhỏ lên.
"Đừng lo, bị khóa trên giường lâu ngày thì cơ bắp cứng lại là chuyện bình thường, thích nghi một chút là sẽ ổn thôi."
"Thật sao... Á! Đau, đau quá!"
"... Nhẹ tay chút đi... ưʍ... đau..."
Nhìn cảnh quen thuộc trước mắt này mặt Trần Bạch đen sì lại: "Đủ rồi đấy!"
Sau khi được đôi tay to lớn của Phó Thời Cẩn xoa bóp thả lỏng một lúc, cuối cùng Cơ Lê cũng có thể điều khiển cơ thể mình. Cậu không chờ thêm được nữa, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng lại quên mất rằng đôi chân mình cũng đã nằm im trên giường suốt một ngày một đêm.
Ngay khoảnh khắc rời khỏi giường, Cơ Lê lập tức hối hận.
Nhưng chưa kịp mở miệng cầu cứu, cậu đã bị một cánh tay rắn chắc vòng qua eo, nhẹ nhàng đỡ cậu đứng lên.
Cơ Lê thử dịch chuyển đôi chân một chút, mới phát hiện ra mình thực ra chẳng đứng nổi, mà chỉ đơn giản là bị người đàn ông kia nhấc bổng lên.
Cơ thể bị ép chặt vào đối phương, Cơ Lê cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ l*иg ngực rắn chắc, cùng những múi cơ săn chắc ở thắt lưng... và cả...
Cơ Lê cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ lỏng lẻo của mình, phần bụng nhỏ lộ ra đang bị một bàn tay to lớn che phủ. Nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay ấy khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Cơ Lê ngượng ngùng nói: "Thời Cẩn, thả tôi xuống đi, tôi tự l làm được mà."
"Thiếu gia không cần gắng sức lắm đâu, tôi là người hầu của cậu, đây là việc mà tôi nên làm."
Trần Bạch giờ đây chỉ biết im lặng, chẳng buồn lên tiếng nữa.
Số lượng người xem trong phòng livestream chính cũng ngày càng đông.
【Tôi bảo rồi mà, sao Trần Bạch lại ngoan ngoãn thế, thì ra hai người này quen nhau thật!】
【Đã quen được với Trần Bạch thì chắc chắn là nhân vật tầm cỡ rồi, có khi là mấy vị đó...】
【Vợ tôi dễ bị lừa quá, còn thương xót cho tên đàn ông tồi này nữa. Nào, kẻ điên, mau vạch mặt hắn đi!】
【Hê hê hê, mới vào xem, vợ mới da trắng nõn nà, giọng nghe cưng xỉu luôn~】
【Tên này chắc chắn cố ý đấy! Muốn lợi dụng vợ tôi chứ gì! Đồ đàn ông khốn nạn!】
【Ai mà chẳng thèm khát thân hình đẹp của vợ chứ! Haiz ~ hình như sắp đến giờ rồi, mọi người chú ý nhìn vợ đổi sắc mặt nhé~】
---
Bên trong thử thách, Cơ Lê chẳng biết gì cả. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bình thường có chiều cao gần bằng Yêu Tân, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
"Tôi thực sự làm được mà, hơn nữa tôi cũng cần phải tự mình thích nghi nữa."
Khi cúi đầu hắn đối diện với đôi mắt ươn ướt nhưng đầy kiên định ấy, Phó Thời Cẩn vừa định nói gì thì tiếng chuông cảnh báo ban đêm vang lên.