NPC Xinh Đẹp Bị Nhiều Người Mơ Ước

Thế Giới 1 - Chương 17: Lâu Đài Ác Linh

Vài phút sau,

Cơ Lê không hiểu tại sao đối phương lại tức giận, ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc chìa khóa đen trong tay hắn.

"Có thể mở xích cho tôi trước được không?"

Trần Bạch quay đầu lại: "Câm miệng! Nhìn cậu bây giờ kìa! Có mở ra thì cậu cũng chẳng đứng dậy nổi!"

Cơ Lê ấm ức: "Sao tôi lại không đứng dậy nổi chứ?"

Không thèm để ý đến NPC xinh đẹp nhưng có vấn đề về đầu óc này, Trần Bạch trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.

"Anh chơi quá đà rồi đấy."

"Chuyện này không liên quan gì đến cậu."

"Chỉ cần còn trong thử thách thì đều liên quan đến tôi. Đừng quên trước khi vào đây anh đã nói gì."

Phó Thời Cẩn lạnh nhạt đáp: "Tôi không vi phạm thỏa thuận."

"Nhưng thân thiết quá mức cũng là cản trở tôi."

Phó Thời Cẩn liếc về phía sau Trần Bạch: "Mở xích cho thiếu gia trước đi, cậu ấy đang rất khó chịu."

"Giờ mới biết giả vờ làm người tốt à? Vừa nãy không phải chơi rất vui sao?"

Bị phớt lờ suốt, Cơ Lê cuối cùng cũng không chịu nổi: "Thời Cẩn vừa rồi là đang giúp tôi đấy, anh nổi nóng cái gì chứ?"

Trần Bạch quay đầu lại, nhìn cậu chủ nhỏ với khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi hồng mềm mại bị bắt nạt đến mức ấm ức, nghiến răng ken két: "Má nó chứ! Tôi mới là người đang giúp cậu đấy, đồ ngốc! Bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền nữa!"

Từ nhỏ luôn được cưng chiều, Cơ Lê đỏ mặt vì bị chửi thẳng thừng.

"Anh... anh quá đáng lắm rồi đấy!"

Cậu cứ nghĩ Trần Bạch sẽ xin lỗi, ai ngờ đối phương lại càng tỏ vẻ khó chịu hơn.

"Nói có hai câu mà khóc rồi à, đúng là đồ mít ướt!"

Cơ Lê cắn môi, cố nén nỗi tủi thân trong lòng: "Tôi... tôi không phải!"

"Không phải à, cậu chủ nhỏ, cậu có muốn xem mặt mình bây giờ trông thế nào không? Nếu mà..."

"Trần Bạch."

Giọng nói không chút cảm xúc của người đàn ông khiến Trần Bạch giật mình.

Hắn hắng giọng, nhìn cậu chủ nhỏ sắp khóc đến nơi trên giường.

"Ờm... cái đó... lúc nãy tôi bị quản gia đánh nên hơi nóng tính một chút, cậu đừng khóc nữa."

Cơ Lê phồng má, bực bội nói: "Nói lắm thế, anh mau mở xích cho tôi!"

Nhìn cậu chủ nhỏ đáng thương bị khóa trên giường, Trần Bạch hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn lấy chìa khóa ra.

"Để tôi làm."

Trần Bạch vung tay đập mạnh vào bàn tay của người đàn ông đang đưa ra, vẻ mặt đầy bực bội: "Đây là chìa khóa tôi cầm, liên quan gì đến anh chứ!"

Cơ Lê không muốn thấy người hầu thật thà của mình bị bắt nạt.

"Đừng đánh anh ấy! Anh ấy đang bị thương mà!"

"Hắn? Bị thương á?"

Trần Bạch nhìn theo ánh mắt của cậu chủ nhỏ, quả nhiên nhìn thấy một vết xước dài trên phía sau cổ bên phải của người đàn ông.

Nếu chậm thêm một phút nữa, vết thương nhỏ này có lẽ đã gần lành rồi.

Trần Bạch cười khẩy: "Chỉ thế này mà gọi là bị thương à? Cậu chủ nhỏ, đừng để bị những kẻ có ý đồ xấu lừa gạt đấy."

Cơ Lê không hài lòng: "Thời Cẩn sẽ không lừa tôi đâu!"

Phó Thời Cẩn mỉm cười dịu dàng.

Nghe cậu chủ nhỏ gọi thân mật như vậy, Trần Bạch không nhịn được mà bật cười chế giễu. Nhưng chưa đến hai giây sau, chiếc chìa khóa trong tay hắn đã bị Phó Thời Cẩn cướp mất.

Dù sao cũng phải mở xích cho cậu, nên Trần Bạch cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.

Theo lẽ thường, người nằm trên giường lúc này hẳn phải vui mừng mới đúng. Nhưng...

"Sao cậu lại khóc nữa rồi? Không phải tôi đã mở khóa rồi sao?!"