"Đing——"
Đã 22 giờ.
Cũng giống như đêm qua, ngay sau tiếng chuông, những cây nến trong phòng lập tức tắt phụt, bóng tối dày đặc bao trùm tất cả.
Không còn chút ánh sáng nào, chỉ còn lại màn đêm chết chóc vô tận. Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, những âm thanh khe khẽ vang lên từ các bức tường khiến người ta không thể không tưởng tượng ra điều gì đó đang tiến lại gần, như thể có một ánh mắt vô hình đang chăm chăm dõi theo mình.
Trần Bạch tuy không nhìn thấy gì, nhưng món đồ cảnh báo nguy hiểm trên người hắn đã bắt đầu nóng lên.
Hắn nắm chặt roi thép trong tay, hỏi người đàn ông phía sau: "Là bá tước phu nhân mà anh nói hôm qua sao?"
Nếu không có nguy hiểm thì hắn chẳng cần dùng đến đạo cụ này.
Thế nhưng khi nhiệt độ trước mặt càng lúc càng lạnh, Trần Bạch lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Hắn cau mày, vừa định hỏi lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở dữ dội của cậu chủ nhỏ.
"Mẹ ơi! Mẹ cuối cùng cũng quay lại đón con rồi sao! Lê Bảo chờ mẹ lâu lắm rồi hu hu~"
"Lê Bảo nhớ mẹ lắm! Lê Bảo không muốn ở lại đây nữa đâu, mẹ mau đưa Lê Bảo rời khỏi chỗ này đi mà!"
Nói thật, dù cậu chủ nhỏ của lâu đài cổ này có tính khí không tốt, Trần Bạch cũng từng nghe thấy cậu bộc lộ đủ loại cảm xúc. Nhưng chưa lần nào khiến người ta vừa thấy thương xót, vừa cảm thấy kỳ quái khó hiểu như lần này.
Bởi vì mặc dù giọng cậu rất to, những lời nói ra khiến người ta mềm lòng, nhưng Trần Bạch lại không cảm nhận được chút cảm xúc thật nào từ cậu.
Giống như đang lặp lại cảm xúc mãnh liệt của một người xa lạ, nhưng chỉ có thể bắt chước được một nửa.
Nghĩ đến những gợi ý về bối cảnh của thử thách, Trần Bạch cũng phần nào hiểu ra.
Nếu Cơ Lê biết được suy nghĩ của Trần Bạch, chắc chắn cậu sẽ nắm chặt tay hắn mà gật đầu lia lịa.
Bởi vì cậu thực sự chỉ đang lặp lại những lời đầy xúc động của cậu chủ nhỏ trong lâu đài cổ. Cậu hoàn toàn không thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt đó, chỉ có thể bất đắc dĩ lặp lại một cách máy móc.
Với cảm xúc mãnh liệt và điên cuồng như vậy từ đối phương, Cơ Lê phải dốc hết sức mới có thể truyền đạt lại, vừa thoát khỏi xiềng xích, cậu đành mượn sức của người đàn ông bên cạnh.
Điều khiến Cơ Lê yên tâm là, dù cậu có gào thét lớn đến đâu, cơ thể có rung lắc thế nào thì người đàn ông phía sau vẫn vững như núi, thậm chí còn có thể dùng một cánh tay đỡ lấy cậu, chỉ là eo bị siết hơi đau một chút.
Nhân lúc cảm xúc lắng xuống, Cơ Lê khẽ siết chặt cơ bắp cứng rắn dưới tay, nghiêng đầu nói khẽ: "Không cần giữ chặt thế đâu, tôi có thể đứng vững rồi."
Rất nhanh sau đó, eo cậu được thả lỏng, bên tai vang lên hơi thở ấm áp cùng giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của đối phương: "Nghe lời cậu chủ."
Không biết hai người đang thì thầm gì, Trần Bạch còn tưởng đối phương chưa nghe rõ, liền nhắc lại lần nữa:
"Dù sao giờ xiềng xích cũng đã được cởi rồi, chúng ta trực tiếp đi ra ngoài thôi."
Nhưng chưa kịp để người đàn ông trả lời, từ trong bóng tối vang lên một giọng nữ đầy lo lắng:
"Không được! Lê Bảo không thể ra ngoài! Mau khóa xiềng xích lại!"
Nghe thấy câu này, Cơ Lê thật sự muốn khóc, cảm xúc dâng trào mãnh liệt hơn.
"Mẹ ơi, hu hu~ Tại sao mẹ không đưa Lê Bảo rời khỏi đây cùng mẹ hu hu hu hu~"
"Lê Bảo ngoan nào! Mau quay lại đi! Mẹ sẽ luôn ở đây bên cạnh con!"
"Không! Mẹ vẫn sẽ bỏ rơi con thôi! Tại sao mẹ luôn bỏ rơi con? Tại sao chứ!"
"Mẹ không cần con nữa! Mẹ mau biến đi!"
Không ngờ cậu thiếu gia yếu đuối, đáng thương lại đột nhiên bùng nổ cảm xúc dữ dội như vậy, Trần Bạch bị chấn động đến mức phải lấy tay bịt tai, rồi lập tức mò mẫm đi về phía cửa.
Ngay cả Cơ Lê cũng choáng váng trước cơn bùng nổ cảm xúc đột ngột của chính mình, may mà được người đàn ông phía sau đỡ lấy nên không ngã xuống.
"Ca… cảm ơn…"
Phó Thời Cẩn cúi đầu, chăm chú nhìn thiếu niên xinh đẹp rực rỡ trong bóng tối, bàn tay đang siết chặt vòng eo mảnh khảnh của đối phương vô thức siết chặt hơn.
"Anh… ưm… anh làm tôi đau…"
Thật đẹp.
Phó Thời Cẩn mỉm cười không thành tiếng, tay nới lỏng một chút.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài."
Phòng livestream chính:
【Ây da, Lê Bảo lại phát bệnh rồi, chắc là từng bị mẹ tổn thương sâu sắc lắm.】
【Hú~ Góc nhìn của thằng nhóc điên này thật sự đáng sợ, chẳng thấy gì cả, may mà còn có góc nhìn toàn cảnh.】
【Đại ca kia hình như nhìn thấy được thì phải, nhìn ánh mắt kìa, sắp dán chặt lên người Lê Bảo của chúng ta rồi!】
【Tên đàn ông chết tiệt này đang sờ chỗ nào thế? Vợ tôi sắp bị anh bóp đau rồi kìa!】
【Trần Bạch cuối cùng cũng ra ngoài rồi, mấy người bên ngoài sắp tìm ra được manh mối rồi đó, không nhanh lên là không đạt hạng cao đâu.】
【Đệt! Đừng có vào phòng livestream của thằng điên đó! Má nó dọa chết tôi luôn rồi!】