Lạc Nhật Xuyên Không Truyện

Chương 3: Di Hồng Viện – Hồng Trần Xa Hoa

Trời vừa sập tối, ánh đèn l*иg rực rỡ đã bắt đầu thắp sáng khắp kinh thành. Những con phố nhộn nhịp, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng xe ngựa lăn bánh hòa cùng những âm thanh rộn ràng của chốn đô thành phồn hoa. Từ xa, một tòa lầu lộng lẫy hiện ra giữa dòng người đông đúc— Di Hồng Viện.

Di Hồng Viện không phải là một kỹ viện tầm thường mà là nơi dành cho các bậc quyền quý, quan viên, tài tử văn nhân trong triều đình tìm đến để hưởng thụ những thú vui thanh nhã. Toà lầu được xây dựng trên một khu đất rộng lớn, kiến trúc tinh mỹ, mái ngói lưu ly xanh thẳm, cửa lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo, hai bên treo đầy l*иg đèn đỏ thắm, chiếu rọi cả một góc trời đêm.

Lạc Nhật ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cao, ba chữ "Di Hồng Viện" được viết bằng nét bút phóng khoáng, mạnh mẽ nhưng vẫn mang chút phong tình, như chính nơi này—sang trọng nhưng không mất đi vẻ mị hoặc. Hai bên cửa chính có hai nữ nhân yểu điệu đứng tiếp đón, mặc váy lụa thướt tha, làn da trắng nõn, gương mặt tươi cười như hoa đào tháng ba.

Ngay khi đoàn người của Lạc Nhật vừa bước xuống xe ngựa, tú bà từ trong viện đã vội vã chạy ra, gương mặt đầy phấn son nhưng lại không che giấu được vẻ tinh ranh:

"Ôi chao, hôm nay gió nào đưa Lạc công tử đến đây vậy? Một tuần không thấy, nô gia cứ ngỡ công tử đã quên mất Di Hồng Viện của chúng ta rồi!"

Lạc Nhật cười nhạt, mắt đảo qua không gian xa hoa trước mặt. Xuyên qua thân xác Lạc Thiên, hắn biết nơi này không đơn giản chỉ là một thanh lâu, mà phía sau nó còn có một thế lực lớn trong triều chống lưng. Nghe đồn, Di Hồng Viện thuộc quyền quản lý của một đại quan trong triều, nhưng chưa ai dám khẳng định danh tính chính xác. Chỉ biết rằng, dù là quan lại hay hoàng thân quốc thích, nếu bước vào đây, tất cả đều phải giữ quy củ.

Lạc Nhật chưa kịp lên tiếng, thì gia đinh của hắn đã nhanh nhảu hỏi tú bà:

"Tú bà, hôm nay có chương trình gì đặc biệt không? Công tử nhà ta cả tuần nay không ra khỏi phủ, hôm nay muốn đến đây giải khuây một chút!"

Tú bà cười tít mắt, đưa tay làm động tác mời:

"Chao ôi, hôm nay đúng là ngày tốt! Xin mời công tử lên phòng thượng hạng, nô gia sẽ hầu hạ tận tình!"

Di Hồng Viện được chia thành nhiều tầng, tầng một là khu vực chính, nơi các khách nhân thưởng rượu, nghe nhạc, xem vũ khúc. Tầng hai là các phòng riêng dành cho khách quý, được bài trí xa hoa với màn trướng lụa đỏ, trầm hương tỏa khắp, từng góc phòng đều được sắp xếp tinh tế. Tầng ba là khu vực bí mật, nơi chỉ những khách nhân đặc biệt mới được phép đặt chân đến.

Lạc Nhật cùng đoàn người đi lên tầng hai, bước vào một căn phòng thượng hạng. Nội thất trong phòng được trang trí cầu kỳ, bàn ghế làm từ gỗ đàn hương quý hiếm, trên bàn bày sẵn rượu ngon và trái cây tươi. Bên ngoài hành lang, những mỹ nhân dáng người yểu điệu đi qua đi lại, mang theo hương thơm thoang thoảng của son phấn.

Tú bà đích thân rót rượu mời Lạc Nhật, sau đó vui vẻ giới thiệu về chương trình tối nay:

"Không giấu gì công tử, tối nay Di Hồng Viện có một tiết mục vô cùng đặc biệt. Sau các tiết mục múa hát, sẽ có một trận đấu thơ, do chính hoa khôi đỉnh cấp của chúng ta ra đề! Nếu ai có thể đối được bài thơ nàng đưa ra, người đó sẽ được làm lang quân một đêm trong phòng giai nhân. Công tử thấy thế nào?"

Vừa nghe đến đây, gia đinh của Lạc Nhật ai nấy đều phấn khích, bàn tán xôn xao:

"Nghe nói hoa khôi lần này là tuyệt sắc giai nhân, không chỉ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn là người tinh thông thi từ! Nếu ai thắng được nàng, chẳng phải vừa được ôm mỹ nhân, vừa được vang danh là tài tử sao?"

"Ha ha, nhưng nghe nói những bài thơ nàng ra rất khó, không phải ai cũng có thể đối được đâu!"

Những người khác đều bàn luận về nhan sắc và thân hình của hoa khôi, nhưng Lạc Nhật lại có một mối quan tâm khác. Cả tuần qua, hắn đã vùi đầu vào sách vở, đọc qua không ít thi từ của thế giới này, nhưng vẫn chưa tận mắt chứng kiến một cuộc đối thơ thực sự. Giờ phút này, hắn không khỏi cảm thấy hứng thú.

Hắn chống cằm, nheo mắt hỏi:

"Vị hoa khôi này là ai? Nàng ta nổi danh như vậy sao?"

Tú bà cười bí hiểm:

"Ha ha, công tử không biết ư? Vị hoa khôi này chính là Tố Tâm cô nương—người được mệnh danh là "Thi Hương Giai Nhân". Không chỉ nổi tiếng với nhan sắc khuynh thành, mà tài thơ phú của nàng còn khiến bao tài tử văn nhân trong kinh thành phải cúi đầu. Tối nay, nếu công tử muốn thử sức, có thể tham gia trận đối thơ, biết đâu lại làm nàng ấy rung động?"

Lạc Nhật mỉm cười, trong lòng tràn đầy tò mò.

"Thi Hương Giai Nhân" sao? Vậy thì ta phải xem thử trình độ thơ phú ở thế giới này đến mức nào."

Trong lúc chờ đợi tiết mục đối thơ, các vũ cơ bước lên sân khấu biểu diễn vũ điệu tuyệt mỹ, âm nhạc du dương vang lên khiến không khí trong Di Hồng Viện càng thêm phần quyến rũ. Rượu ngon được rót đầy ly, hương trầm thoang thoảng, tiếng cười nói rộn ràng.

Lạc Nhật cầm chén rượu, khẽ xoay nhẹ trong tay. Hắn không vội uống, mà chỉ quan sát mọi thứ xung quanh.

Di Hồng Viện không đơn giản chỉ là nơi vui chơi. Đằng sau những nụ cười của nữ nhân, đằng sau những cuộc vui trác táng của các công tử quyền quý, hẳn phải có những thế lực đang ngầm thao túng. Nếu thật sự có một đại quan chống lưng cho nơi này, thì người đó hẳn phải có dã tâm không nhỏ.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, một gia đinh bước đến bên cạnh, thì thầm:

"Công tử, tiết mục đối thơ sắp bắt đầu rồi."

Lạc Nhật nhếch môi, đặt chén rượu xuống bàn, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

"Được, để ta xem thử thơ phú của thế giới này cao siêu đến mức nào."

Đêm nay, tại Di Hồng Viện, có lẽ không chỉ là một cuộc đối thơ đơn thuần, mà còn là một trận chiến giữa tài năng và danh vọng.