Một tuần qua đi như trong cơn mê. Lạc Nhật vẫn ngồi vùi đầu trong đống sách vở, cố gắng thấu hiểu về đất nước này, vương phủ, và tình hình của Lạc Thiên. Trong suốt khoảng thời gian đó, hắn chỉ có thể sống trong bóng tối của những suy nghĩ và những trang sách. Những trang sách dày cộp chứa đựng tri thức cổ xưa về lịch sử, quân sự, văn hóa, thi phú và những bí mật kinh tế của quốc gia này. Tuy nhiên, điều hắn nhận ra là Tử Vân Quốc vốn là một quốc gia mạnh về quân sự và thi phú, nhưng lại có phần yếu kém về kinh tế do quá chú trọng vào các lĩnh vực quân sự và nghệ thuật. Vương gia, dù rất nổi tiếng và quyền lực trong lĩnh vực võ thuật, lại chưa thể tạo ra sự phát triển mạnh mẽ trong nền kinh tế quốc gia. Điều này dường như là một yếu điểm trong sự phát triển lâu dài của quốc gia.
Về phần Lạc Thiên, dù hắn đã có thời gian dài sống trong sự nuông chiều, phóng đãng, nhưng những gì hắn học được từ các sách vở không chỉ là những kiến thức về quân sự và lịch sử mà còn là những bài học về cách lãnh đạo, về tầm quan trọng của việc đưa đất nước đi lên trong mọi mặt. Lạc Nhật đã bắt đầu hiểu rõ hơn về thân phận của Lạc Thiên, cũng như những vấn đề lớn mà vương gia phải đối mặt trong công cuộc trị quốc.
Bất ngờ nhất đối với Lạc Nhật là sự thay đổi trong thái độ của vương gia. Một tuần qua, vương gia không hề quở trách hay gây áp lực mà chỉ âm thầm cử ám vệ theo dõi mỗi hành động của Lạc Thiên. Hắn đã cố gắng nắm bắt được tình hình và tiếp thu những điều cần thiết. Sự thay đổi này khiến vương gia không khỏi cảm thấy vui mừng, ánh mắt ông sáng lên như có chút hy vọng rằng Lạc Thiên cuối cùng cũng sẽ không tiếp tục làm ông thất vọng. Đây là một tín hiệu tốt, dù chỉ là những bước đi nhỏ.
Sáng hôm nay, Lạc Nhật quyết định bước ra khỏi phủ. Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài sau một tuần chỉ sống trong căn phòng của mình. Áo mũ chỉnh tề, hắn đứng trên bậc thềm cao lớn, nhìn về phía những con phố đông đúc, những con đường cổ xưa đầy rêu phong. Với ánh mắt sáng suốt, Lạc Nhật cảm thấy như mình vừa trở thành một phần của thế giới rộng lớn này. Dù bây giờ hắn mang trong mình thân phận của một kẻ ăn chơi, nhưng hắn vẫn không thể dứt bỏ được cảm giác tò mò và khát khao tìm hiểu thế giới xung quanh.
Hắn đi dọc theo con đường, đoàn thị vệ và gia đinh đi theo sau, tạo nên một cảnh tượng chẳng khác gì những bậc quý tộc đi dạo trong kinh thành. Những người dân trên đường nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cũng không thiếu những ánh mắt khinh bỉ khi nhớ đến những vụ tai tiếng mà Lạc Thiên đã gây ra. Hắn không quan tâm lắm đến những ánh mắt đó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Những bước chân của hắn vang lên trên mặt đất phủ đầy bụi bặm, nhưng không thể che giấu được sự tự tin trong ánh mắt và hành động.
Vừa đi qua một khúc quanh, Lạc Nhật bất ngờ nhìn thấy một nhóm người đang tiến lại từ phía đối diện. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía đó. Trong nhóm người, có một cô gái đeo mạng che mặt, điệu bộ cao quý, thần thái nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu hãnh. Cô ta không ai khác chính là Xuất Vân công chúa, con gái của hoàng đế hiện tại.
Khi lướt qua đoàn người của Lạc Nhật, công chúa liếc mắt nhìn hắn một cách khinh bỉ. Một tiếng "hừ" khẽ phát ra, đầy sự ngạo mạn. Đó là ánh mắt mà hắn từng thấy từ những kẻ cao quý, nhưng không thể không thừa nhận rằng chính nó lại khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Lạc Nhật không thể chấp nhận được sự khinh bỉ đó. Hắn không phải là kẻ dễ dàng bị xúc phạm, và lần này, hắn quyết định đáp lại. Hắn trợn mắt, nhếch mép và thậm chí còn hừ một tiếng to hơn công chúa. Ánh mắt hắn không có chút sợ hãi nào, trái lại, sự đáp trả của hắn càng khiến công chúa tức giận.
Xuất Vân công chúa ngừng lại trong vài giây, đôi mắt nàng loé lên một tia giận dữ. Nàng nhếch môi, muốn phản ứng lại, nhưng chỉ một lúc sau, nàng lại khẽ vẫy tay cho đoàn người đi tiếp, không muốn làm lớn chuyện. Lạc Nhật nhận thấy sự tức giận rõ rệt trong mắt nàng, nhưng không quan tâm, chỉ quay lưng tiếp tục bước đi.
Lần đầu tiên trong cơ thể Lạc Thiên, hắn cảm nhận được sự thách thức với một công chúa. Cảm giác này khiến hắn vừa hứng thú, vừa cảm thấy cuộc sống của hắn sẽ không chỉ dừng lại ở những trò chơi và vui đùa như trước đây.
Sau khi gặp Xuất Vân công chúa, đoàn người tiếp tục di chuyển. Một hồi lâu sau, gia đinh đưa hắn tới một nơi quen thuộc – Di Hồng Viện. Đây là thanh lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành, và không ai trong vương phủ lại không biết rằng Lạc Thiên là khách quen của nơi này. Mỗi lần bước vào đây, hắn đều cảm thấy như mình là một ông chủ, một người có quyền lực không ai có thể phủ nhận.
Khi hắn bước vào, tú bà đã nhận ra ngay. Nàng vội vàng chạy ra, khom lưng, chào đón Lạc Thiên. "Công tử, hôm nay ngài tới thăm Di Hồng Viện, thật là vinh dự cho chúng tôi. Xin mời công tử lên phòng khách quý."
Thân phận của Lạc Thiên khiến cho mọi người ở đây không dám làm trái ý hắn. Tú bà và những người khác không bao giờ dám xem nhẹ hắn dù cho tính cách của hắn có như thế nào. Đối với họ, Lạc Thiên là một vị khách quý, một vị công tử có quyền lực, và chỉ cần hắn muốn, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Lạc Nhật bước vào phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế mềm mại. Không gian nơi đây là sự hòa quyện giữa sự xa hoa và sắc màu của những chiếc đèn l*иg, những bức tranh vẽ nghệ thuật cổ xưa. Hắn nhìn xung quanh, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng. Dù đã nhập vào thân xác này, nhưng hắn vẫn không thể bỏ qua cảm giác lạ lẫm với những gì mình thấy. Cuộc sống của Lạc Thiên trước kia ra sao, hắn không thể biết hết, nhưng từ hôm nay, hắn quyết định sẽ làm chủ cuộc sống của mình.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Cuộc sống này, sẽ không phải là sự tiếp nối của những ngày tháng trước nữa."
Những cuộc phiêu lưu phía trước chắc chắn sẽ không thiếu thử thách, nhưng Lạc Nhật cảm thấy đây chính là cơ hội để thay đổi mọi thứ.