Cánh cửa phòng được Lạc Nhật đẩy nhẹ, hé ra một khoảng trống vừa đủ để hắn quan sát cảnh tượng bên ngoài. Ánh đèn l*иg đỏ phủ xuống hành lang tầng hai, bên dưới là không khí náo nhiệt của Di Hồng Viện, tiếng cười nói, tiếng chén rượu va vào nhau, xen lẫn với tiếng đàn sáo du dương.
Lạc Nhật dựa nhẹ vào khung cửa, đôi mắt trầm tĩnh lướt qua đám người bên ngoài. Ngay lập tức, hắn nhận ra một sự thật bất biến, đây là tụ điểm của đám công tử ăn chơi có máu mặt trong kinh thành, toàn bộ đều là con cháu quan lại, quyền quý, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không ai lẫn vào đâu được.
Hắn cười nhạt.
Ngay góc bên trái, một kẻ đang ôm ấp hai mỹ nhân, bộ dạng lả lướt, tay phe phẩy cây quạt gấp bằng ngọc. Mái tóc chải chuốt bóng loáng, bộ y phục gấm thêu rồng uốn lượn chứng tỏ thân phận cao quý. Không ai khác, đó chính là Tào Vân - con trai của Tào thượng thư, người đứng đầu Lễ bộ. Nhà họ Tào là dòng dõi nho gia, nhưng Tào Vân lại chẳng có chút nho nhã nào. Hắn nổi danh là kẻ trăng hoa, ham thích thi phú nhưng trình độ thì chỉ đáng xách dép.
Phía bên phải, một người khác đang hào hứng chơi xúc xắc, cười lớn đến rung cả bàn rượu. Kẻ này mập mạp, bụng tròn như cái trống, ánh mắt híp lại vì cười quá nhiều. Vương Duy—con trai duy nhất của Vương Thái úy, người thống lĩnh binh quyền trong triều. Trái ngược với phụ thân cương nghị, Vương Duy lại là kẻ ham mê tửu sắc, cờ bạc, nổi danh là "con sâu rượu" của kinh thành.
Bên cạnh hắn là Lý Kha, người đang khoanh tay ngồi vắt vẻo trên ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại sắc sảo. Hắn là con trai của Lý Hầu gia, một vị trọng thần nắm giữ rất nhiều đất phong và là một thế lực lớn trong triều. Lý Kha khác với đám công tử kia, tuy cũng ăn chơi nhưng đầu óc rất linh hoạt, thường dùng lời nói để khích bác kẻ khác, lại giỏi mưu kế, được xem là kẻ lắm mồm nhưng khó đối phó nhất trong đám này.
Ngoài ra còn có vài gương mặt quen thuộc khác: Trịnh Hạo, con trai nuôi của Trịnh Công công, tổng quản hoạn quan trong cung: Đặng Chí, cháu ruột của Đặng Đại tướng quân, thống lĩnh cấm vệ quân: Triệu Minh, con trai của một vị quan phụ trách ngân khố hoàng triều. Tất cả bọn họ đều là con nhà quan lại, có thế lực hùng hậu chống lưng, ăn chơi thành tính, tạo thành một vòng kết nối chặt chẽ của giới công tử quyền quý.
Ngay khi Lạc Nhật xuất hiện, đám người ngoài kia đã phát hiện ra hắn.
Tào Vân cười ha hả, phe phẩy quạt, giọng điệu chế giễu:
"Chà chà! Đây chẳng phải là Lạc Thiên, vị công tử phong lưu bậc nhất kinh thành sao? Từ khi nào mà ngươi lại thích trốn trong phòng, không chịu ra ngoài uống rượu vui chơi vậy? Hay là… bị ai quản thúc rồi?"
Đám người xung quanh cũng cười rộ lên.
Vương Duy híp mắt, vỗ bụng:
"Ta nghe nói Lạc công tử gần đây rất ít ra ngoài, có khi nào… bị bệnh không? Hay là bị nữ nhân nào vắt kiệt sức rồi?"
Cả đám lại cười ầm lên, cố tình nói to để toàn bộ Di Hồng Viện đều nghe thấy.
Lý Kha lười biếng tựa vào ghế, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
"Ta lại nghe một tin đồn khác. Có người nói Lạc công tử sau lần bị Vương gia trách phạt, đã thu liễm bản thân, không còn dám phóng túng như trước. Ai dà, nếu thật như vậy, ta thấy hơi đáng tiếc rồi…"
Ánh mắt cả đám nhìn Lạc Nhật đầy ẩn ý. Bình thường, nếu bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Lạc Nhật (hay đúng hơn là Lạc Thiên trước kia) chắc chắn đã nhảy dựng lên, lớn tiếng cãi lại hoặc bày trò trả đũa. Nhưng hôm nay, hắn chỉ đứng yên, khoanh tay, nở một nụ cười mỉm.
Chính sự bình tĩnh này khiến đám người kia có chút bất ngờ.
Tào Vân chớp mắt, vẫy quạt hỏi:
"Ơ kìa? Sao lại im lặng thế? Hay là Lạc công tử đã thay đổi rồi?"
Vương Duy gãi đầu, lẩm bẩm:
"Kỳ lạ thật, bình thường hắn đâu có vậy? Có khi nào bị đả kích gì không?"
Lý Kha nheo mắt nhìn Lạc Nhật, cố tìm ra manh mối gì đó.
Lạc Nhật vẫn giữ nụ cười mỉm, nhàn nhã đáp:
"Thay đổi? Ừm, có thể nói như vậy."
Tào Vân vờ tỏ vẻ kinh ngạc, thốt lên:
"Trời ạ! Lạc công tử mà cũng có ngày thu liễm sao? Thế gian này quả nhiên không có chuyện gì là không thể!"
Lạc Nhật chậm rãi bước ra khỏi phòng, tiến đến chỗ bọn họ, cầm lấy một chén rượu trên bàn, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Sau đó, hắn nheo mắt nhìn đám người trước mặt, giọng điệu vừa lười biếng vừa thâm sâu:
"Đúng vậy, không có gì là không thể. Như ta đây, một tuần không ra ngoài, cũng không có ai chết cả. Còn các ngươi, ngày nào cũng tụ tập, nhưng hình như chẳng ai thông minh lên được chút nào nhỉ?"
Lời nói này vừa vang lên, bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường.
Một giây sau, cả đám lập tức nhảy dựng lên phản đối.
Vương Duy vỗ bàn: "Lạc Thiên! Ngươi nói thế là có ý gì?"
Tào Vân xòe quạt, lắc đầu: "Ai da, xem ra một tuần qua, Lạc công tử đã học được cách châm chọc người khác rồi!"
Lý Kha cười nhạt: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi đứng yên nhìn chúng ta đấu khẩu. Cảm giác thế nào?"
Lạc Nhật thản nhiên đáp: "Khá thú vị. Các ngươi vẫn như cũ, không thay đổi chút nào."
Hắn đặt chén rượu xuống bàn, khoanh tay, nhếch môi:
"Nhưng ta thì khác rồi."
Đám công tử nhìn nhau, dường như lần đầu tiên cảm thấy có gì đó không đúng ở Lạc Nhật.
Trước đây, Lạc Thiên luôn là một kẻ nóng tính, dễ bị kích động. Nhưng giờ đây, hắn bình tĩnh, sắc bén, và có chút gì đó khó lường hơn.
Tào Vân thu lại nụ cười, ánh mắt lóe lên tia suy tư.
Lý Kha chống cằm, trầm ngâm quan sát.
Đêm nay, giữa chốn ăn chơi xa hoa này, một Lạc Nhật hoàn toàn mới đã xuất hiện. Và điều đó, có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều thứ…