Phu Quân Ma Ốm Là Thủ Phụ Đương Triều

Chương 2

Tuy nói hắn thích đàn ông, không có chấp niệm với việc nằm trên hay nằm dưới, nhưng không đến mức đói bụng ăn quàng như thế.

Nghĩ đến đây, Ninh Trường Phong khẽ thở dài.

Đối tượng ơi đối tượng à, chàng đang ở nơi nào? Làm ơn gửi định vị cho ta đi được không?

Hắn cảm thán trong lòng nhưng vẫn sải bước nhanh hơn, xách l*иg sắt vội vàng đi đến tửu lầu đầu phố.

Chưởng quầy Đồng của tửu lầu Khách Lai là người hắn đã quen biết nhiều năm. Ông ấy làm người công chính hào phóng, chỉ cần hàng tốt thì giá cả luôn cao hơn những tửu lầu khác một hai phần. Vì vậy, những con mồi hắn săn được từ trong núi hầu hết đều mang đến bán cho ông ấy. Con cáo đỏ lần này cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên, có người kéo ống quần của hắn.

Ninh Trường Phong cúi đầu, nhìn thấy một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đang kéo hắn. Trên mặt cậu bé dính đầy bụi bẩn, thân hình nhỏ xíu lọt thỏm trong bộ quần áo vải thô quá khổ. Mùa đông khắc nghiệt nhưng nó lại đi chân trần, mu bàn chân đỏ ửng lên vì bị lạnh cóng.

Đứa trẻ dùng hết sức nắm chặt vạt áo của hắn, trong ánh mắt vừa có sự sợ hãi vừa mang theo tia hy vọng. Nó lặp đi lặp lại nói với hắn:“Cứu… Cứu chúng ta.”

Ninh Trường Phong nhìn theo hướng ngón tay mà đứa bé chỉ.

Ngay sau đó, đứa bé đột nhiên giống như con thỏ bị sợ hãi, nhảy lên định bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi xa, nó đã bị người ta túm cổ áo xách lên, cùng với đó là tiếng chửi bới giận dữ của chủ quán.

“Thằng ranh con, còn dám chạy hả? Mày muốn ăn đòn phải không?” Vừa nói, hắn ta vừa nhéo mạnh cánh tay của đứa trẻ.

Đứa nhỏ bị bóp đau đến mức bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống. Nó vừa giãy giụa vừa dùng tay đấm chân đá loạn xạ: “Người xấu! Mau thả ta ra! Các ngươi đều là người xấu!”

Nó càng mắng, chủ quán càng nhéo mạnh hơn. Người qua đường bị tiếng ồn ào thu hút, lập tức vây lại xem náo nhiệt.

“Còn dám mắng? Xem ông đây có đánh chết mày không!” Thấy có quá nhiều ánh mắt dòm ngó, chủ quán cảm thấy mất mặt, giận dữ giơ cao bàn tay định tát thẳng vào mặt đứa bé.

Nhưng ngay giữa không trung, cánh tay của hắn ta bị giữ chặt lại.

Chủ quán định dồn lực để giật tay ra, nhưng lại phát hiện bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình giống như một cái kìm sắt, siết chặt đến mức không thể nhúc nhích được chút nào.

“Có thể rộng lượng thì rộng lượng một chút đi, thằng bé còn nhỏ xíu, bỏ qua cho nó đi.” Ninh Trường Phong vừa giữ chặt tay chủ quán, vừa bình tĩnh lên tiếng.