Phu Quân Ma Ốm Là Thủ Phụ Đương Triều

Chương 3

Thấy người trước mặt là một ca nhi cao lớn, ăn mặc giản dị, chủ quán trừng mắt, giọng điệu thô lỗ: “Ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng! Hai người này là nô ɭệ ta mua đàng hoàng, dù có đánh chết cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, hiểu chưa?”

Lúc này Ninh Trường Phong mới phát hiện ở góc tường còn có một người đang nằm co ro, bị quấn trong một chiếc chăn bông cũ kỹ và bẩn thỉu. Mái tóc dài che kín mặt, khiến hắn không nhìn rõ dáng vẻ người kia.

Trước mặt người đó cắm một cây cỏ lau, trên đó viết mấy chữ: “Bán trao tay”.

Ích Châu nằm ở khu vực biên giới giữa Bắc Chiêu và Nam Chiêu, nơi hai nước thường xuyên xảy ra xung đột. Vì vậy, không ít dân lưu lạc không còn đường sống đành tự cắm cỏ lau, bán mình làm nô ɭệ, ít ra còn giữ được mạng.

Có những chủ nhân không muốn dùng nữa sẽ bán trao tay. Chủ quán cảm thấy lần này mình thật xui xẻo. Hắn ta vốn chỉ là một đồ tể ở nông thôn, lại nghiện cờ bạc. Trong một lần ngẫu nhiên hắn ta mua được hai người này từ tay một lái buôn. Ban đầu, người bán nói với hắn ta rằng đây là một ca nhi tuyệt sắc khuynh thành, nếu bán vào Tần Phong Quán chắc chắn kiếm được một khoản kếch xù. Đứa bé đi cùng cũng có dung mạo phấn điêu ngọc trác, nếu đưa vào gia đình quyền quý làm thư đồn thì chắc có thể bán được giá cao. Ai ngờ sau khi mua về mới phát hiện người lớn là nam nhân bị liệt hai chân, e rằng chẳng sống được bao lâu.

Ngay cả nốt chu sa đỏ tươi giữa trán cũng là dùng thuốc nhuộm vẽ lên!

Dù người này có đẹp đến đâu thì vẫn là một nam nhân! Huống chi từ lúc được mang về đến giờ, y vẫn hôn mê bất tỉnh, sốt cao liên miên, chẳng biết sẽ chết lúc nào. Nếu không nhanh chóng bán đi, chỉ e sẽ lỗ vốn!

Thấy Ninh Trường Phong cứ nhìn chằm chằm về phía góc tường mà không nói gì, chủ quán liếc mắt, khinh thường nói: “Nhìn cái gì nhìn? Ngươi có mua nổi không?”

Ninh Trường Phong không để tâm đến lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn ta, chỉ bình tĩnh hỏi: “Bọn họ là người ở đâu? Trong nhà còn họ hàng nào không?”

Chủ quán: “Làm sao ta biết được? Đã ký khế ước bán thân thì đương nhiên nhập vào sổ nô ɭệ, ai mà quan tâm trước kia chúng là ai? Nói cho ngươi hay đừng có đứng đây gây trở ngại chuyện làm ăn của ta! Nếu không, ta sẽ báo quan trị ngươi tội gây rối trật tự đó!”

Đúng lúc này, người nọ nằm ở góc tường giật giật. Mái tóc dài che khuôn mặt rũ xuống một chút, lộ ra một gương bị sốt đến đỏ bừng.