Đối với cậu chỉ là vài câu nói bình thường, bà chủ quán nghe xong lại biến sắc, giọng nói cũng cao hơn vài bậc: "Thật sao?!"
Con trai bà dạo này đang chờ kết quả xét tuyển chính thức, nghe Nguyễn Vũ nói vậy, chẳng lẽ là sắp đậu rồi?
Bà chủ quán mừng muốn khóc, lập tức làm cho Nguyễn Vũ hai bát mì, còn nhất quyết đòi đưa cho cậu một bao lì xì lớn, cầm ví chạy vội ra ngân hàng.
Để Nguyễn Vũ và nhân viên tổ vụ trông coi cửa hàng.
Nhân viên tổ vụ ngẩn ngơ cả buổi, nào có ngờ mê tín dị đoan lại xảy ra ngay trước mắt mình.
Tuy nhiên, so với việc xem bói hư vô mờ mịt, cậu ta càng tin rằng tất cả những việc này đều do Nguyễn Vũ bịa ra.
Bị ép trở thành đồng phạm của kẻ lừa đảo, trong lòng nhân viên tổ vụ tràn đầy xót xa. Ngồi xuống vừa định ăn mì thì bát mì trước mặt đã bị Nguyễn Vũ bưng qua, húp sùm sụp hết sạch.
Nhân viên tổ vụ: "..."
Nhìn nắm tay siết chặt của Nguyễn Vũ cùng hơn một nghìn đồng trên bàn, nhân viên tổ vụ rơi vào trạng thái hỗn loạn tột độ khi lần đầu tiên trong đời tham gia làm tội phạm, hồi lâu mới hoàn hồn, nắm chặt cổ tay Nguyễn Vũ.
"Nguyễn Vũ, chúng ta chạy ngay đi!"
Trước khi bà chủ quán kịp nhận ra!
Nguyễn Vũ còn chưa húp hết nước dùng mì đã bị nhân viên tổ vụ lôi đi.
Khi bà chủ quán quay lại, chỉ thấy cửa hàng trống trơn cùng một bát mì trống không trên bàn.
Bát còn lại và vị đại sư trẻ kia đã không còn tăm hơi.
Bà phát ngốc, không khỏi hơi hoang mang, không hiểu tại sao vị đại sư trẻ kia lại bỏ đi, chẳng lẽ là do lúc nãy mình tiếp đãi không chu đáo, khiến đối phương nổi giận?
Chồng bên cạnh lại trưng biểu cảm "biết rồi nha".
"Anh đã nói với em chắc chắn hai người đó là kẻ lừa đảo mà em không tin! Thấy chưa, thừa lúc chúng ta không có ở đây, người ta chuồn mất rồi! May mà hôm nay mới mở cửa, trong quán cũng không để tiền mặt... Em đó! Cẩn thận một chút đi!"
Bà chủ quán vẫn cứ khăng khăng: "Đó là đại sư thật mà! Cậu ấy còn biết cả chuyện em gặp quỷ đả tường trên đường đưa tang, còn giúp em đuổi tiểu quỷ đi nữa!"
Ông chủ ôm trán, vẻ mặt đau đầu.
Vợ ông cái gì cũng tốt, hiền lành, hiếu thảo với cha mẹ, lại chịu khó, chỉ có một điểm không tốt là mê tín.
Bình thường thì không nói tới, làm việc tốt dù không tích đức cũng coi như là hồi đáp cho xã hội, đóng góp một phần sức lực cho sự ổn định của xã hội, nhưng hôm nay tình huống này hơi đặc biệt.
Hơn 1.000 hôm qua kiếm được đã bị lừa hết rồi!
Thấy vợ vẫn không tin, còn chạy sang quán bên cạnh hỏi xem có ai thấy hai tên lừa đảo kia không, ông chủ không khỏi thở dài, đi tới kéo vợ về.
"Thôi, kẻ lừa đảo lấy được tiền chắc chắn đã cao chạy xa bay. Em đừng hỏi nữa, hơn 1.000 thôi mà, cứ coi như quyên góp cho cô nhi viện đi, anh cũng có nói gì em đâu."
"Đó đúng là đại sư! Anh xem em này, vừa nãy ông chủ quán bên cạnh còn nói sắc mặt em trông tốt hơn nhiều. Vừa nãy đại sư còn nói con trai chúng ta sẽ đỗ công chức!"
"Được rồi được rồi..."
Bao nhiêu năm nay ông còn không rõ tình tình vợ mình sao. Ông chủ lười tranh luận với bà, thuận miệng qua loa cho xong chuyện, trong lòng lại nghĩ lát nữa xong việc phải đến đồn cảnh sát một chuyến.
Hơn 1.000 nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, cũng đủ tiền sinh hoạt một tháng của con trai họ.
Không đòi lại được thì thôi, đòi lại được thì đương nhiên tốt hơn.
Vừa nghĩ vậy thì điện thoại của bà chủ quán reo lên, nhìn tên người gọi đến, sắc mặt hai vợ chồng đồng loạt sáng lên.
Bà chủ quán vội vàng nghe máy: "Alo, con trai... Cái gì? Thật sao!"
Thấy vợ đột nhiên kêu lên, trên mặt tràn đầy vui mừng, ông chủ giật mình, không khỏi hơi sốt ruột: "Em bật loa ngoài cho anh nghe với!"
Lúc này bà chủ quán mới nhớ phải bật loa ngoài, để con trai nói lại một lần nữa.
"Con nói là, con đậu rồi! Đứng đầu kỳ tuyển dụng! Con đang ở ủy ban xã chuẩn bị ký hợp đồng đây!"
Giọng con trai tràn đầy phấn khởi, vợ cũng có vẻ mặt mừng rỡ.
Trong lòng ông chủ lại giật thót, không khỏi nhớ đến chàng trai trẻ mà vợ vừa kể.
Vậy mà lại đoán đúng thật!
Nhìn kỹ sắc mặt của vợ, gương mặt mấy ngày nay vẫn luôn xanh xao vàng vọt quả nhiên đã hồng hào hơn không ít, toàn thân như có tinh thần trở lại.
Chẳng lẽ là mình hiểu lầm rồi, chàng trai trẻ đó có năng lực thật ư?
Sau khi cúp điện thoại của con trai, hai vợ chồng không kịp báo tin vui cho hàng xóm láng giềng mà cầm bao lì xì vội vàng chạy đi tìm người, nhưng lúc này Nguyễn Vũ đã bị nhân viên tổ vụ kéo về ekip từ lâu.
Nhân viên tổ vụ kéo Nguyễn Vũ chạy một mạch, cuối cùng cũng về đến ekip.
"May quá may quá, không ai đuổi theo." Trán nhân viên tổ vụ toàn mồ hôi, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác chạy trốn như tội phạm.