Ai ngờ lúc này, bà chủ quán phía sau lại lên tiếng gọi họ lại.
"Đợi đã!" Bà chủ quán bước lên, kinh ngạc nhìn Nguyễn Vũ, "Cậu... làm sao cậu biết được?"
Gương mặt kia non choẹt như trẻ con, nhìn thế nào cũng không giống người có năng lực đặc biệt, vậy mà cậu ấy lại biết cả chuyện bà gặp quỷ đả tường trên đường đưa tang.
Nhưng trong nhà ngoài bà ra không ai tin chuyện ma quỷ, nói ra chắc chắn sẽ bị chồng và con trai nói là mê tín dị đoan, may mà bà đã thoát ra được nên không kể với người nhà, người khác càng không thể nào biết được.
Chẳng lẽ chàng trai trẻ này có ít bản lĩnh thật?
Nguyễn Vũ thầm nghĩ chuyện này có gì mà không biết, thấy bà chủ quán bị sốc, cậu lại thấy lạ.
"Tiểu quỷ đó từ khi bám vào bà đã luôn nằm trên đầu bà, bà không cảm nhận được gì sao?"
Sắc mặt bà chủ quán hoàn toàn thay đổi, "Nằm... nằm ở đâu?!"
Từ sau khi lo liệu xong đám tang, cổ bà đúng là luôn đau nhức, bà còn tưởng là do làm việc vất vả mấy ngày liền nên không để ý, nghĩ rằng mấy hôm nữa tuyển được người, nghỉ ngơi cho tốt chắc sẽ khỏi.
Chuyện bà còn không để ý, vậy mà chàng trai trẻ này lại nhìn ra ngay!
Nguyễn Vũ không cần suy nghĩ đáp: "Trên đầu bà đó. À, bây giờ nó chạy ra sau gáy rồi."
Bà chủ quán lập tức hoá đá toàn thân, không dám nhúc nhích, chỉ liếc mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng xem trên đầu mình có thật là có tiểu quỷ nào không.
Cả đời bà làm việc thiện tích đức, sao lại dính vào thứ dơ bẩn này chứ?
"Chàng trai trẻ... không, đại... đại sư!" Bà ta lập tức đổi giọng, cầu cứu nhìn Nguyễn Vũ, "Tôi phải làm sao để thoát khỏi thứ này? Bao nhiêu tiền cũng được, cầu xin cậu, con trai tôi sắp được nhận vào làm chính thức rồi, chỗ nào cũng cần dùng tiền, tôi không thể chết được!"
Nguyễn Vũ thấy lạ, con trai bà ta cần dùng tiền thì liên quan gì đến bà ta, nhưng lời của bà chủ quán lại khiến mắt cậu sáng lên.
"Bà không cần thứ này hả?"
"Không cần, đương nhiên không cần!" Bà chủ quán chực trào nước mắt, ai lại muốn có một con quỷ ở trên đầu chứ!
Bà ta tưởng Nguyễn Vũ muốn tiền, gấp gáp lấy ví ra, lấy hết mười mấy tờ tiền trong đó nhét vào tay Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ nhìn số tiền bà ta nhét vào tay mình, chớp chớp mắt.
Cậu nhận ra thứ này.
Trước đây những người tốt bụng mua đồ ăn cho cậu đều dùng thứ này.
Nhưng số tiền những người đó đưa không nhiều bằng bà chủ quán đưa cho cậu.
Số tiền này cầm dày cộp, ít nhất cũng mua được mấy trăm cái bánh bao, Nguyễn Vũ không ngờ mình chỉ xin bà chủ quán đồ ăn mà bà ta lại đưa tiền ngược lại cho mình, lại còn hào phóng như vậy.
Tiền và thức ăn đến dễ dàng như vậy, Nguyễn Vũ có cảm giác không chân thật, hỏi đi hỏi lại: "Bà thật sự không cần nữa ư?"
"Không cần không cần!" Tưởng Nguyễn Vũ chê ít tiền, bà chủ quán liên tục cam đoan: "Tiền trong quán đã kiểm kê xong cất rồi, đợi xong việc bên này, tôi sẽ đi lấy thêm cho đại sư!"
Thấy bà chủ quán lắc đầu lia lịa, Nguyễn Vũ mới yên tâm, vui mừng hẳn lên.
Vừa được tiền, lại được ăn no, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được nữa!
"Tiền khác thì không cần." Ekip sắp đi rồi, Nguyễn Vũ không muốn vì một chút tiền mà mất việc. Cậu mím môi, cười cười nói: "Cho tôi thêm hai bát mì bò nữa là được."
Tay nghề của bà chủ quán không chê vào đâu được, bát mì bò vừa nãy đúng là rất ngon.
"Được được! Mì bò!"
Sắp mất mạng, đừng nói là hai bát mì bò, một trăm bát, một nghìn bát bà cũng làm được!
Bà chủ quán căng thẳng nhìn Nguyễn Vũ, định nói có cần phải ra cửa hàng hương hỏa mua thêm đồ làm phép không, kết quả Nguyễn Vũ lại bảo bà đứng yên đừng nhúc nhích, giơ tay ra túm nhẹ thứ gì đó trên đầu bà.
"Xong rồi."
"Hả?" Bà chủ quán ngơ ngác.
Bà vốn còn hơi nghi ngờ, bình thường các đại sư làm phép chẳng phải đều phải tụng kinh niệm chú các kiểu sao, sao đến chàng trai trẻ này lại đơn giản như vậy?
Nhưng bà cẩn thận cảm nhận một chút, thấy cơn mệt mỏi và đau nhức ở cổ mấy ngày nay quả nhiên đã biến mất, lập tức mừng rỡ.
"Khỏi thật rồi!" Bà chủ quán cử động cổ vài cái, nhìn bàn tay nắm chặt của Nguyễn Vũ, lại không khỏi hơi hoảng sợ: "Vậy đại sư, tôi không sao nữa chứ? Còn cần phải chú ý gì không?"
Trong không gian mà bà chủ quán không nhìn thấy, Nguyễn Vũ nắm chặt trong tay một cái bóng đen sì, bị Nguyễn Vũ bắt được, bóng đen đó dường như vẫn chưa phục, ra sức giãy đành đạch.
Nhìn rất dai.
Nguyễn Vũ đã không thể chờ đợi được nữa, muốn tìm một chỗ để thưởng thức mĩ vị này, trong lòng chỉ nghĩ đến ăn, nghe vậy ngẩn người một lúc mới nói: "Không cần."
Thấy bà chủ quán vẫn còn hơi lo, cậu nghĩ người ta vừa cho mình không ít tiền, liền nói thêm: "Bà do nhất thời vận khí kém nên mới bị tiểu quỷ bám vào, bây giờ vận xui đã được hóa giải, trong nhà lại có người sắp làm quan, vận khí sẽ tốt lên ngay thôi. Đến lúc đó làm nhiều việc thiện, đề phòng tiểu nhân là được."