Luồng khí đen đen trên người bà chủ quán rất hợp khẩu vị của cậu, cậu có linh cảm, nếu ăn được thứ đó, cái bụng đói meo mấy ngày nay của cậu ít nhất cũng no được năm phần.
Thứ tốt như vậy, chắc chắn người ta sẽ không cho, nên ban đầu cậu định thẳng tay lấy, nhưng bà chủ quán lại đối xử với cậu tốt như vậy, cậu lại cảm thấy cướp đồ của người ta không ổn lắm.
Nghĩ một hồi, Nguyễn Vũ quyết định chào hỏi bà ta một tiếng.
Vậy nên nửa tiếng sau, bà chủ quán bưng mì và nước dùng đã đóng gói ra, đang định đưa cho khách thì chàng trai trẻ đẹp đến vô thực kia bỗng nhiên đi đến trước mặt bà.
Nguyễn Vũ chưa bao giờ làm chuyện như vậy, chào hỏi trước rồi mới xin đồ của người ta nên hơi lúng túng, nét mặt vô thức trở nên nghiêm túc, mặt lạnh nói với bà chủ quán: "Dạo này trong nhà bà có người mất ư?"
Bà chủ quán: "...????"
Lần này bà chủ quán thật sự cảm thấy bị xúc phạm, cau mày: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Đúng là cha bà đã mất mấy ngày trước.
Ông cụ cả đời sống ở quê, bà và chồng định đợi quán tuyển được người phụ việc thì sẽ về quê đón ông cụ lên chăm sóc, ai ngờ người tính không bằng trời tính, quảng cáo tuyển người của họ còn chưa được dán lên thì ông cụ đã bất ngờ qua đời.
Bà vừa lo xong đám tang, từ quê lên, thay ca cho chồng đã trông quán một mình mấy ngày nay, cả người mệt mỏi rã rời.
Bà chủ quán tưởng Nguyễn Vũ thấy nhà mình có người mất nên cảm thấy xui xẻo.
Nhưng làm sao cậu lại biết?
Nguyễn Vũ hoàn toàn không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt người phụ nữ, chỉ cảm thấy hình như bà ta đột nhiên cảnh giác, tự dưng cậu cũng căng thẳng.
Quả nhiên không chịu cho cậu nhỉ?
Chỉ trong chốc lát, luồng khí đen kia đã lớn hơn một chút, hơi thở âm u tỏa ra càng thêm hấp dẫn, khiến Nguyễn Vũ thèm nhỏ dãi, nước miếng sắp chảy hết cả ra.
Nhưng chưa kịp để cậu nói gì thì nhân viên tổ vụ đã che khuất tầm nhìn của cậu.
Nhân viên tổ vụ đứng chắn trước mặt Nguyễn Vũ, cười xòa nói với bà chủ quán: "Xin lỗi xin lỗi, cậu ấy nói chuyện hơi khó nghe, bà chủ đừng giận... À mà, tiền tôi đã chuyển rồi, bà xem số tiền có đúng không?"
Vừa nói, tay cậu ta giấu sau lưng ra hiệu cho Nguyễn Vũ chạy nhanh đi.
Nguyễn Vũ không thèm nhìn.
Trong mắt cậu chỉ có luồng khí đen ở giữa hai lông mày của bà chủ quán.
Cơn đói cồn cào lại ập đến, Nguyễn Vũ vô thức đưa tay xoa xoa bụng, nói từng chữ một: "Bà sắp gặp xui xẻo lớn đấy."
Tuy rằng thứ đó nhìn rất ngon, nhưng bát tự của bà chủ quán quá nhẹ, không chế ngự được luồng khí đen này.
Nếu cảm nhận của cậu không sai thì không lâu nữa luồng khí đen này sẽ lan ra khắp mặt bà chủ quán, đến lúc đó e là bà ta sẽ bị bệnh nặng, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Thà cho cậu ăn còn hơn, ít nhất cũng lấp đầy bụng cậu.
Trong đầu cậu chỉ có cơn thèm ăn đang gào thét, bà chủ quán nghe vậy thì lông mày dựng ngược, mắt mở to, khó tin nhìn chằm chằm hai người họ, tức anh ách không nói nên lời.
Bà thấy hai chàng trai trẻ đáng thương nên mới mời chúng ăn mì, không những không được một lời cảm ơn mà chàng trai trẻ đẹp trai quá mức kia còn nguyền rủa bà!
Nguyễn Vũ còn muốn nói gì đó thì nhân viên tổ vụ đã nhanh chóng kéo cậu vào góc, vừa cúi đầu cười xòa với bà chủ quán, vừa bực bội nói: "Cậu bị làm sao vậy? Người ta tốt bụng mời chúng ta ăn, sao cậu còn gây chuyện?"
"Tôi không gây chuyện."
Thấy Nguyễn Vũ vẫn cứ khăng khăng như vậy, nhân viên tổ vụ đau cả đầu, lấy ra 200 đặt lên bàn, liên tục xin lỗi, vừa định kéo Nguyễn Vũ đi.
Lần này lại không kéo được.
Khí đen càng lúc càng lớn, Nguyễn Vũ thèm đến nỗi không đi được, nhìn mấy vân máu đỏ đột nhiên xuất hiện trong mắt bà chủ quán, cậu căng thẳng: "Nhà bà có người mất, vận khí vốn đã yếu, trên đường đưa tang lại bị ma quỷ mê hoặc, lạc vào quỷ đả tường, dương khí trên người đã rất yếu rồi. Bây giờ bà chỉ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, không lâu nữa sẽ bị bệnh đấy."
Chưa dứt lời, miệng Nguyễn Vũ đã bị nhân viên tổ vụ bịt kín.
Nhân viên tổ vụ sợ chết khϊếp, thầm nghĩ người này vừa nãy còn bình thường, sao đột nhiên lại mê tín dị đoan thế này?
Họ sắp xuất phát ghi hình chương trình rồi, lúc này mà bị báo cáo thì chắc đạo diễn nổi điên mất.
Nhân viên tổ vụ ra sức nháy mắt với Nguyễn Vũ, bảo cậu đừng nói nữa.
"Cậu nhìn bà chủ quán xem có giống dương khí yếu không, cậu mà nói thêm hai câu nữa thì núi lửa phun mất!" Cậu ta hạ giọng, gầm gừ, "Nếu bà chủ quán đi báo cáo thì công việc của chúng ta sẽ mất sạch!"
Nguyễn Vũ lập tức trợn tròn mắt, công việc của cậu!
Sao có thể như vậy được!!
Tuy rằng Nguyễn Vũ đã mất rất nhiều ký ức, nhưng đầu óc vẫn chưa bị hỏng, cậu biết sự khác biệt giữa việc được ăn no mỗi bữa và chỉ được ăn no một bữa, vì vậy dù không nỡ đến mấy cũng đành thả lỏng sức lực dưới chân, miễn cưỡng để nhân viên tổ vụ kéo đi.