Nguyễn Vũ chỉ nghĩ đến bánh bao nóng hổi, lơ đãng gật đầu lia lịa.
Thật ra ngay cả cái tên Nguyễn Vũ cũng là của gã xui xẻo kia, Nguyễn Vũ không biết tên thật của mình là gì, đạo diễn tìm đến cậu cứ gọi "Nguyễn Vũ", rõ ràng là chỉ cho người tên "Nguyễn Vũ" làm việc, cậu đành nhận đại.
Dù sao cũng không khó nghe lắm.
Nhân viên tổ vụ vẫn lải nhải bên cạnh, nghi ngờ không biết bữa sáng mình mua sáng nay đã đi đâu mất, đến quán bán bữa sáng vẫn lảm nhảm không ngừng, vừa nhìn ông chủ gói đồ ăn, vừa kể lể chuyện bữa sáng tự dưng biến mất.
"Ông nói xem sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy chứ? Nếu đúng là có người lấy trộm, chúng ta nhiều người như vậy, nhiều cặp mắt như vậy, không thể nào không nhìn thấy chứ!"
Ông chủ quán bán bữa sáng liên tục đáp lời, tay làm việc nhanh thoăn thoắt, không bao lâu đã đóng gói xong mọi thứ đưa qua: "Đồ của cậu, cầm lấy."
Nhân viên tổ vụ vừa định đưa tay ra nhận thì Nguyễn Vũ đã nhanh chóng cầm đồ ăn.
Sao lại có mấy thứ trong suốt khó nhai kia nữa vậy?
Nguyễn Vũ nhăn mũi, quyết định lát nữa phải nhân lúc không có ai thì vứt mấy thứ không ngon này đi.
Phí phạm đồ ăn sẽ bị mắng.
Tuy không biết nhận thức này từ đâu mà có, nhưng Nguyễn Vũ tin chắc như vậy.
Một quán bán bữa sáng không thể nào cung cấp đủ đồ ăn cho nhiều người như vậy cùng một lúc, họ lại đến quán bên cạnh mua thêm mì.
Vừa bước vào cửa, nhân viên tổ vụ đã rùng mình một cái.
"Mẹ kiếp, sáng sớm mở điều hoà thấp thế này?" Lầm bầm một câu, nhân viên tổ vụ tiến lên gọi món.
Ánh mắt Nguyễn Vũ lại rơi vào mặt bà chủ quán.
Bà chủ quán có lông mày và đôi mắt hiền lành, phúc hậu, ngoài chút tinh ranh đặc trưng của người buôn bán thì không khác gì người thường, nhưng Nguyễn Vũ lại nhìn thấy trên mặt bà ta một luồng khí đen u tối, lượn lờ ở giữa hai lông mày không tan.
Nguyễn Vũ nhìn chằm chằm vào luồng khí đen ở giữa hai lông mày của bà chủ quán, cổ họng "ực" một tiếng, càng đói hơn.
Bà chủ quán nhận thấy ánh mắt của cậu, ban đầu hơi khó chịu, nhưng nhìn thấy gương mặt đẹp trai của cậu thì lại không thể nào nổi giận được.
Thấy trong mắt cậu chỉ có sự thèm ăn đơn thuần, bà chủ quán nới lỏng vẻ mặt căng thẳng, không khỏi tự mắng mình thần kinh.
Thật là bận đến hồ đồ rồi, bà ta đã lớn tuổi thế này, người ta còn trẻ trung đẹp trai như vậy, còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV, sao có thể nhìn bà ta chứ?
Nguyễn Vũ trông có vẻ bằng tuổi con trai bà chủ quán, đúng là lúc đang tuổi ăn tuổi lớn, thấy cậu đói như vậy, lại còn phải xách đồ giúp người ta, bà chủ quán không khỏi mềm lòng, dịu dàng nói: "Chàng trai trẻ ngồi một lát đi, mì chưa chín ngay đâu. Hay là tôi làm cho cậu một bát trước, ăn xong rồi đi?"
Nhân viên tổ vụ vừa định nói không cần, xe của họ ở ngay bên cạnh, lát nữa là có thể ăn được rồi thì bụng Nguyễn Vũ bỗng "ọt" một tiếng.
Nhân viên tổ vụ quay lại thấy cậu tay xách nách mang, bỗng nhiên hơi áy náy.
Sáng sớm Nguyễn Vũ đã đi cùng cậu ta một lần, đến giờ vẫn chưa ăn gì, chắc là đói lắm rồi.
Nghĩ một lát, nhân viên tổ vụ gật đầu với bà chủ quán: "Cho một phần đi!"
Nói rồi định tự móc ví ra trả tiền.
Bà chủ quán lại cười cười, xua tay: "Ôi, hai cậu đã gọi nhiều như vậy rồi, bát này coi như tặng. Cậu cũng ăn một bát nhé?"
Vừa nãy bà ta ở cửa đã nghe thấy, hai đứa trẻ này trước đó đã đến một lần, đồ ăn bị mất mới quay lại, thật đáng thương.
Việc khác bà ta không giúp được, hai bát mì thì vẫn có thể.
Bà chủ quán tin vào số phận, cảm thấy hôm nay mình làm việc tốt, giúp đỡ người khác, sau này cũng sẽ có người tốt bụng giúp đỡ con trai bà ta đang đi học xa nhà.
Nghĩ vậy, làm việc cũng có động lực hơn nhiều.
Nụ cười trên mặt bà chủ quán càng thêm tươi, xua tay ngăn cản nhân viên tổ vụ từ chối, xoay người vào bếp bận rộn, không bao lâu sau, bà ta bưng hai bát mì bò nóng hổi ra.
Nguyễn Vũ cúi đầu nhìn bát mì trước mặt, sắc hương vị đều đủ cả, nhưng lại không ăn ngay, mà chớp chớp mắt, lại nhìn về phía giữa hai lông mày của bà chủ quán.
Không biết vì sao, bát mì này tuy thơm nhưng lại không còn lôi cuốn cậu nữa.
Cậu cảm thấy luồng khí đen ở giữa hai lông mày của bà chủ quán sẽ ngon hơn.
Bà chủ quán cười cười, cũng không nghĩ nhiều, chỉ giục một câu: "Ăn lẹ đi. Đũa và gia vị đều ở bên cạnh, tự lấy nhé."
Nói rồi lau tay vào tạp dề, xoay người lại vào bếp bận rộn.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng bà chủ quán nữa, ánh mắt Nguyễn Vũ mới quay lại bát mì bò trước mặt, lưỡng lự chớp chớp mắt, hơi khó hiểu.
Người ở đây ai cũng tốt vậy á? Cậu đã có việc làm rồi mà họ vẫn mời cậu ăn.
Nhưng như vậy lại khiến cậu hơi phân vân.