"Kiểm tra lại thiết bị và số người, không phát sinh vấn đề thì chúng ta xuất phát... Nhân viên tổ vụ! Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mọi người sắp chết đói rồi, bữa sáng đâu?"
Đạo diễn đang chỉ đạo mọi việc rối như tơ vò, bỗng nhiên bụng réo một tiếng, mới nhận ra từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn sáng, lập tức cau mày hỏi nhân viên tổ vụ bên cạnh.
Nhân viên tổ vụ ngơ ngác: "Hả? Chẳng phải tôi đã mua về rồi sao? Để ở kia kìa."
Vừa nói cậu ta vừa chỉ vào thùng giữ nhiệt bên cạnh.
Ai ngờ cậu ta không nói thì thôi, vừa nói đạo diễn càng tức giận: "Cậu tự mở to mắt ra mà xem, trong cái thùng đó có cái gì để ăn? Định cho chúng tôi hít gió tây bắc à!"
Nói rồi lại mắng cậu ta làm việc lười biếng, không tích cực.
"Chẳng phải ở đây sao..." Nhân viên tổ vụ vừa bị mắng, vừa lầm bầm không phục đi tới, mở nắp thùng ra lại chết lặng: "Bữa sáng đâu?!"
Trong thùng giữ nhiệt trống trơn, bánh bao, sữa đậu nành, quẩy, bánh ngọt mà sáng sớm cậu ta mua đều không cánh mà bay, ngay cả túi ni lông và vỏ hộp cũng không còn.
Nhân viên tổ vụ ngớ người ra, lục tung cả khu vực xung quanh thùng giữ nhiệt, vừa tìm vừa lẩm bẩm: "Không đúng, sáng nay tôi mua về rõ ràng để trong này mà... Phải không, Nguyễn Vũ?"
Cậu ta ngẩng đầu, hỏi bạn đồng hành bên cạnh.
Sáng nay Nguyễn Vũ cùng cậu ta đi mua bánh bao, lúc về, hai người còn cùng nhau bỏ bánh bao vào thùng!
Nguyễn Vũ đang xoa cái bụng đói meo mặt buồn rười rượi, nghe vậy "a" một tiếng, gật đầu: "Đúng là đã bỏ vào rồi."
Nhưng mà mấy thứ đó, cái ngon thì ngon thật, cái dở thì dở ẹc.
Nhớ lại mấy thứ đồ ăn trong suốt màu trắng, không mùi không vị, lại còn khó nhai, Nguyễn Vũ không nhịn được thè lưỡi ra, tỏ vẻ khó chịu.
Chỉ do dự một giây, Nguyễn Vũ dứt khoát gạch bỏ những thứ đó ra khỏi danh sách đồ ăn của mình.
Bây giờ cậu không giống trước kia nữa, lúc mới nhập vào thân xác người phàm này, Nguyễn Vũ ngoài bộ quần áo rách rưới thì chẳng có gì cả, đi lấy đồ ăn ở quán người ta còn bị đuổi mắng.
Chỉ có vài người tốt bụng cho cậu đồ ăn, nhưng đều bảo cậu ăn xong thì đi tìm việc làm.
——Việc làm, việc làm là gì?
Lúc đó Nguyễn Vũ hơi hoang mang, trong cuộc sống dài đằng đẵng và nhàm chán của mình dường như chưa từng xuất hiện từ này.
Nhưng bây giờ cậu đã biết rồi.
Ngay hôm qua, người đàn ông mập mạp tự xưng là đạo diễn đã tìm đến cậu, hùng hổ bắt cậu đi làm, sau đó đưa cậu đến đây.
Nguyễn Vũ quay đầu nhìn lại khách sạn phía sau, vẻ mặt lưu luyến, cậu chưa bao giờ được ngủ trên chiếc giường mềm như vậy, thậm chí nước ở đây còn có thể tự do điều khiển, tối qua cậu nằm sấp trong cái bể nhỏ màu trắng kia uống no nê, tiện thể tắm rửa sạch sẽ, gột sạch hết bùn đất trên người gã bất hạnh kia.
Nguyễn Vũ cảm thấy mình chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Chỉ là uống nước không no lắm, mới một lúc mà cậu lại đói nữa.
May mà đạo diễn đã nói, ở đây cậu muốn ăn gì cứ đi theo nhân viên tổ vụ là được.
Nguyên văn lời đạo diễn là, ekip sẽ chi trả toàn bộ chi phí ăn ở của khách mời, tất nhiên, phạm vi này chỉ bao gồm đồ ăn và chỗ ở do ekip cung cấp, nếu khách mời có chi tiêu phát sinh thì ekip sẽ không chịu trách nhiệm.
Thật ra, Nguyễn Vũ hoàn toàn không hiểu những từ như ekip, chi trả, khách mời nghĩa là gì, nhưng cậu biết, công việc là một thứ tốt.
Đạo diễn cho cậu làm việc, lại bao ăn, bao ở, dẫn cậu đi chơi, còn không lấy tiền.
——Công việc tốt quá đi mất!
Bảo sao ai cũng bảo cậu đi tìm việc làm.
Nguyễn Vũ xoa xoa cái bụng ấm áp nhờ đồ ăn nóng hổi, thỏa mãn nheo mắt lại. Cậu không thể tưởng tượng được còn có thứ gì ngon hơn cơm hộp của ekip mà các khách mời lại sẵn sàng bỏ tiền ra mua riêng.
Chẳng lẽ là thịt rồng?
Tuy rằng cậu đã ngủ rất lâu, vừa tỉnh lại đã bị thân xác xui xẻo này đập trúng, vô duyên vô cớ nhập vào, mất đi rất nhiều ký ức, nhưng cậu lại cảm thấy, hình như thịt rồng là một thứ rất ngon.
Ấm áp, nóng hổi, lại còn dai dai...
"Ực."
Nguyễn Vũ không nhịn được nuốt nước miếng, cái bụng vừa mới no được một chút lại bắt đầu réo ầm ĩ.
Thấy khách mời của ekip đói meo hết cả lên, đạo diễn càng nổi trận lôi đình, dù nhân viên tổ vụ giải thích thế nào ông ta cũng không tin cậu ta đã mua bữa sáng.
"Bớt ngụy biện đi, cậu nói cậu đã mua rồi, đồ đâu? Chẳng lẽ có người có thể một hơi ăn hết bữa sáng của mấy chục người hả?!"
"..."
Nhân viên tổ vụ cũng thấy không có khả năng.
Không còn cách nào khác, cậu ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhận lỗi về mình, quay lại phòng tài vụ xin tiền, sau đó lại chạy ra quán bán bữa sáng.
May mà trong ekip vẫn còn người tốt.
Nhìn Nguyễn Vũ xung phong tình nguyện đi mua bữa sáng cùng mình, nhân viên tổ vụ không khỏi cảm động: "Trước đó tôi cứ nghe người ta nói cậu khó gần, không thích giao tiếp, còn tưởng cậu khó chiều lắm, kết quả cả ekip chỉ có cậu chịu đi mua đồ ăn cùng tôi, lại còn tin tưởng tôi... Huhu, Nguyễn Vũ..."