Tôi Dựa Vào Ăn Uống Bạo Hồng Trong Show Linh Dị

Chương 6

Tuy nhiên "lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó thoát", tất cả các hoạt động vi phạm pháp luật cuối cùng sẽ bị pháp luật trừng trị, cậu ta cảm thấy mình nhất thời trốn được chứ không tránh được cả đời, sớm muộn gì cũng bị bắt.

Sống đến từng này tuổi, tuy rằng cậu ta chưa từng làm rạng danh gia đình, nhưng danh hiệu "học sinh ba tốt" từ lớp một đến lớp sáu chưa từng bỏ lỡ, không ngờ chỉ một lần lầm lỡ mà hối hận cả đời, chỉ là đi mua bữa sáng thôi mà lại trở thành đồng phạm của kẻ lừa đảo.

Liệt tổ liệt tông, con xin lỗi mọi người...

Sắc mặt nhân viên tổ vụ đen thui, khóe mắt ươn ướt, lúc này nghe thấy tiếng nhai "rộp rộp" bên tai, chậm chầm quay đầu lại, thấy hai má Nguyễn Vũ phồng lên, không biết đang nhai cái gì.

Cậu ta không khỏi hơi ngạc nhiên, nhìn thân hình gầy gò của Nguyễn Vũ.

Thằng nhóc này vừa nãy ăn liền ba bát mì bò, trong đó hai bát còn húp sạch cả nước dùng, vậy mà vẫn chưa no hả?

"... Cậu đang ăn gì vậy?"

Nguyễn Vũ nhai rất tập trung, không để ý ánh mắt của cậu ta, bị cậu ta nhìn như vậy, ngược lại còn ăn nhanh hơn, một lát sau nuốt xuống, vẻ mặt vô tội lắc đầu: "Có ăn gì đâu."

Nhân viên tổ vụ: "..."

Câm nín quay đầu lại, nhân viên tổ vụ túm tóc, hét lên trong im lặng.

Nguyễn Vũ lại không hiểu sự hoảng sợ của cậu ta.

Cậu chỉ ăn một bát mì thôi mà, chẳng phải họ đã trả tiền rồi sao?

Nhưng bát mì này cũng chẳng có vị gì, chỉ là hơi giòn giòn, ăn ngon hơn túi nilon một chút.

Nguyễn Vũ nghiêm túc đánh giá hương vị của bát mì, suy nghĩ một lúc rồi vẫn chỉ biết lắc đầu, tiếc nuối đưa ra phán quyết:

Chả có mì nào ngon.

--

Đồ ăn mang về đều bị những người khác trong ekip lấy hết, Nguyễn Vũ trơ mắt nhìn thức ăn rời xa mình, vậy mà lại không hề cảm thấy tức giận.

Dù sao cậu cũng đã có thứ no bụng hơn rồi.

Cơm hộp ngon thì ngày nào cũng có, nhưng thứ khiến cậu no bụng lại không nhiều. Nguyễn Vũ nhìn ai nấy đã nhận được đồ ăn, đoán chắc sẽ không ai đến tranh giành đồ ăn với mình nữa, lúc này mới hơi yên tâm.

Cậu nắm chặt bóng đen bắt được ở quán mì, cẩn thận tránh tầm mắt của mọi người, lén lút lên xe buýt.

"Phù."

May quá, không bị phát hiện.

Nguyễn Vũ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận lấy bóng đen ra, xòe tay giơ lên trước mặt quan sát kỹ lưỡng.

Cậu vừa buông tay, nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống rất nhiều, thậm chí trên cửa kính xe còn xuất hiện lớp sương mờ mờ.

Luồng khí đen khi ở trên mặt bà chủ quán chỉ nhỏ bằng một nắm tay, sau khi bị lột ra lại nhanh chóng hình thành hình dạng một đứa trẻ, nhưng hình hài không rõ ràng, Nguyễn Vũ nắm chân nó phân biệt hồi lâu cũng không nhìn ra là nam hay nữ.

Bóng đen vừa rồi còn đang ngang nhiên nuốt chửng dương khí trên người bà chủ quán, trong nháy mắt đã bị Nguyễn Vũ bắt được, bây giờ còn bị đối xử như thế này, tức giận khó chịu cả người.

Chỉ là chàng trai trẻ này không biết làm sao, hai tay rõ ràng thon dài mảnh khảnh, nhìn không có sức lực gì, nhưng nó lại không thể nào thoát ra được, chỉ có thể nín thở, đầy tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Vũ nhưng chả có tí uy hϊếp nào.

Thấy cuối cùng Nguyễn Vũ cũng buông tay, bóng đen lập tức chớp lấy thời cơ vùng vẫy, sát khí đen đỏ trên người trong nháy mắt tăng vọt, hóa thành từng đợt tấn công lao về phía Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ thèm đến nỗi nước miếng sắp chảy ra.

Thứ vẫn luôn thu hút cậu chính là sát khí nồng đậm trên người tiểu quỷ này.

Lo lắng lát nữa mọi người ăn sáng xong lên xe sẽ phát hiện ra tiểu quỷ này, Nguyễn Vũ không có tâm trạng dây dưa với nó, bị những đợt tấn công của nó làm phiền, bèn nắm lấy hồn phách của tiểu quỷ, vo tròn lại thành một quả cầu đen cỡ nắm tay và nhét thẳng vào miệng.

"Ực."

Tiểu quỷ còn chưa kịp vùng vẫy, cơ thể đã mất đi hơn phân nửa, khi bị lôi ra, cả người ngơ ngác.

Không phải, khoan đã.

Tên này là người đúng chứ? Nó là quỷ đúng chứ?

Người này sao lại ăn quỷ thế kia!!

Cơ thể người thường không dễ sử dụng lắm, một nửa quả cầu đen đã lấp đầy miệng Nguyễn Vũ, không thể nhét thêm được nữa.

Nguyễn Vũ nhíu mày, đành phải ăn một nửa trước, dùng răng cắn chặt hồn phách tiểu quỷ, nắm lấy nửa còn lại dùng sức kéo ra.

Chỉ nghe thấy "xoẹt" một phát, hồn phách tiểu quỷ bị xé làm đôi, nửa còn lại bị kéo thành hình sợi dài, nhưng lại rất đàn hồi, nhanh chóng co lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nhìn là biết mềm dẻo dai ngon.

Nguyễn Vũ nhai vài lần, cảm giác mềm mại dai ngon khiến cậu không khỏi nheo mắt, cả người toát ra vẻ hài lòng mãn nguyện.

Tiểu quỷ trơ mắt nhìn tất cả những điều này, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau bị xé rách hồn phách, nỗi hoảng sợ vô biên lập tức bao trùm lấy nó, nó gào thét điên cuồng.

Kết quả mới gào được hai tiếng, đầu đã bị Nguyễn Vũ cắn thêm một miếng.