Cuộc Sống Điền Viên Của Mỹ Nhân Phản Diện

Chương 10

Cố Yến Bạch: “…”

Người đàn ông này quả nhiên vẫn độc miệng y hệt như trong giấc mơ.

“Tôi muốn căn nhà cũ ở khu Nam Sơn, Hải Thành.”

Cô nhớ lại những thông tin mà mình biết trong giấc mơ, chậm rãi nói, “Và cả Hạc Viên bên cạnh.”

Vừa dứt lời, ánh mắt cô lướt qua lòng bàn tay phải của mình.

Trên đồ hình ngũ hành bất quy tắc, hướng thuộc Thủy và Mộc rõ ràng lồi ra nhiều hơn.

Khi chữa mắt cho Tuyên Tuyên, cô có thể cảm nhận được một tia tinh hoa ngũ hành yếu ớt, dường như có mối liên hệ nào đó với hồ nước và rừng cây xung quanh.

Lúc ngồi xe trở về trung tâm thành phố Hải Thành, cô đã nhận ra một điều, trong nội thành hầu như không thể thấy được những tia sáng của tinh hoa ngũ hành lơ lửng xung quanh.

Chính vì vậy cô mới đưa ra yêu cầu này.

“Cô nói gì?”

Thẩm Thành Mặc hiếm khi nào lộ vẻ bất ngờ như lúc này.

Đúng là nhà họ Thẩm có một căn nhà cũ ở khu Nam Sơn, được mua từ mấy chục năm trước khi gia tộc họ bắt đầu phát triển sự nghiệp ở Hải Thành.

Mọi người trong nhà đều gọi đó là “nhà cũ”, nhưng thực chất đây không phải tổ trạch của dòng họ mà chỉ là một căn biệt thự nằm ngoài khu vực trung tâm Nam Sơn.

Ngoại trừ việc môi trường sống tương đối trong lành và diện tích rộng hơn một chút, căn nhà này không có gì đặc biệt.

Thậm chí, giá trị bất động sản ở đó còn không thể so sánh với bất kỳ căn nào thuộc quận hai của Hải Thành.

Còn về Hạc Viên…

Nó là một khu đất rừng do ông nội anh thuê lại từ chính phủ vì sở thích theo đuổi phong cách điền viên.

Nghe nói hồi đó từng có một đàn hạc trắng bay ngang qua nơi này, ông cụ hứng thú nên đặt tên trang viên là Hạc Viên.

Dù hiện tại nơi đó vẫn được giữ lại và có người trông nom hàng năm, nhưng ngoài việc trồng khá nhiều cây, nó hầu như không mang lại lợi ích kinh tế nào.

Nhà họ Thẩm giàu có, không ai để tâm đến khoản phí thuê đất nhỏ nhoi ấy, chỉ cần ông cụ vui là được.

Nhưng hai nơi này, một căn nhà cũ không đáng giá, một khu rừng chỉ là đất thuê, cô lại cố tình chỉ đích danh muốn có?

Cô điên rồi sao?

“Cô chắc chắn chứ? Chỉ cần nhà cũ và Hạc Viên thôi?”

Thẩm Thành Mặc nheo mắt, giọng nói trầm thấp: “Dưới danh nghĩa của tôi, ngoài bất động sản trong nội thành Hải Thành còn có nhiều công ty con khác, nếu cô có hứng thú…”

“Không cần đâu, tôi không quan tâm đến công ty.”

Cố Yến Bạch khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thản nhiên: “Tôi chỉ thích cây mai già trước nhà cũ và mấy trăm gốc đào trong Hạc Viên mà thôi.”

Thẩm Thành Mặc khẽ vuốt cằm.

Dù anh vốn lăn lộn trên thương trường, từng trải và sắc bén, lúc này cũng có chút hoang mang.

Rốt cuộc người phụ nữ này đang giở trò gì đây?

Ai mà tin nổi một kẻ vừa tham lam vừa độc ác như cô lại thật sự quan tâm đến cây mai già và mấy cây đào kia chứ.

“Tôi cần nhắc cô một chuyện, cây mai già đó đã khô héo rồi, còn mấy cây đào trong Hạc Viên cũng đã mục ruỗng, không thể cứu vãn được nữa.”

Anh thản nhiên lên tiếng thăm dò.

Những lời này hoàn toàn là sự thật. Cây mai đó từng là bảo vật mà ông nội anh yêu quý nhất, nhưng mấy năm trước nó đã dần lụi tàn, đến nay chỉ còn trơ cành khô.

Còn vườn đào trong Hạc Viên thì khỏi phải nói, hồi đó ông nội anh theo đuổi cái gọi là “cảnh sắc tự nhiên”, sau khi trồng được cây đào thì không buồn chăm sóc, cứ để mặc nó tự sinh tự diệt…