Mỗi năm hoa nở thì nhiều nhưng số quả kết được không đáng là bao, mà có kết thì cũng chát đắng, không thể ăn nổi.
“Không sao cả, tôi thích những nơi yên tĩnh.”
Cố Yến Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Thẩm tiên sinh, cứ quyết định vậy đi. Làm phiền anh chuẩn bị giấy tờ, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp ký tên.”
Cô ngừng một chút rồi tiếp lời, giọng điệu mềm mại: “Ngoài ra, có thể cho tôi thêm một ngày không? Tôi cần sắp xếp đồ đạc trước khi chuyển đến.”
Thẩm Thành Mặc không lập tức đáp lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên gương mặt cô, như muốn nhìn thấu tâm tư của người phụ nữ này.
“Không được.”
Một lát sau, anh bỗng lạnh giọng nói: “Chọn chỗ khác đi, bên đó vẫn còn ông nội tôi ở.”
Hiện tại ông nội anh đúng là đang ở trong nhà cũ.
Sau đợt nhập viện vì xuất huyết não, sức khỏe ông cụ không còn tốt nữa, bệnh lú lẫn tuổi già cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ông cứ nằng nặc đòi về nhà, thế nên cả gia đình đành phải sắp xếp để ông cùng bác sĩ gia đình và hai người giúp việc sống ở đó.
“Ông vẫn có thể tiếp tục ở đó mà.”
Cố Yến Bạch đã sớm biết chuyện này, cô kiên nhẫn giải thích: “Nhà lớn như vậy, tôi có thể chọn một phòng khác, đảm bảo không làm phiền đến ông.”
“Cố Yến Bạch.”
Thẩm Thành Mặc bật cười lạnh lẽo: “Thì ra là vậy. Cô tính hết nước cờ, tìm cách tiếp cận ông nội tôi, hy vọng ông sẽ chống lưng cho cô để cô có thể ở lại nhà họ Thẩm?”
“Tôi có thể ký đơn ly hôn trước rồi mới đến đó.”
Cố Yến Bạch nhẹ nhàng phản kích, “Hoặc là… Thẩm tiên sinh sợ tôi rồi? Sợ tôi sẽ dụ dỗ ông cụ, bắt anh tái hôn với tôi? Không ngờ anh lại nghe lời ông nội đến vậy.”
Thẩm Thành Mặc: “…”
Anh im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Sự bình tĩnh dịu dàng của cô lúc này hoàn toàn không giống với dáng vẻ lả lơi, ra sức lấy lòng anh trước đây chút nào.
Mãi đến lúc này, anh mới chú ý đến cách ăn mặc của cô hôm nay.
Một bộ đồ thể thao rộng rãi, tóc xõa tùy ý, có vẻ như vừa mới tắm xong. Đặc biệt là khuôn mặt mộc không chút son phấn…
Trước đây hầu như anh chưa từng thấy người phụ nữ này để mặt mộc. Ngày nào cô cũng trang điểm kỹ lưỡng, ăn diện không chê vào đâu được.
Giờ phút này, khi đã rũ bỏ hết lớp trang điểm, anh mới lần đầu nhận ra cô không tô son điểm phấn, ngược lại còn trông trẻ hơn vài tuổi.
Đặc biệt là khí chất trầm lặng tỏa ra một cách vô thức… giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Nếu không phải anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đây đúng là Cố Yến Bạch… có khi anh đã tin vào mấy câu chuyện hoang đường về việc trao đổi linh hồn rồi.
"Thím ơi, thím ơi."
Chưa đợi Thẩm Thành Mặc lên tiếng, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân lạch bạch dồn dập, tiếp theo là giọng non nớt có chút sốt ruột của Thẩm Dập Tuyên.
"Tuyên Tuyên, ngoan nào, chạy chậm thôi!"
Tiếng dì Triệu lo lắng theo sát phía sau: "Cẩn thận dưới chân, đừng chạy nhanh quá!"
Thẩm Thành Mặc thu ánh mắt lại, nhìn về phía Cố Yến Bạch: "Được, cứ làm theo lời cô nói. Cố Yến Bạch, tốt nhất cô đừng nuốt lời."
"Nhất định rồi, Thẩm tiên sinh."
Cố Yến Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng nói dịu dàng: "Anh yên tâm."
Lời vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Thẩm Dập Tuyên lao vào với đôi chân nhỏ xíu, mắt sáng rực khi thấy Cố Yến Bạch, vui vẻ nhào tới ôm chầm lấy cô.