Cố Yến Bạch thầm quan sát, phải thừa nhận rằng nếu là một con thú hoang thì đây cũng là một con thú vô cùng đẹp đẽ.
Cô không ngạc nhiên khi Thẩm Thành Mặc xuất hiện.
Những lỗi lầm mà nguyên chủ để lại không ít, trước đây đều liên quan đến lợi ích nên anh có lẽ không thèm bận tâm.
Nhưng lần này nguyên chủ đã ra tay với Thẩm Dập Tuyên.
Làm sao Thẩm Thành Mặc có thể bỏ qua được?
Chưa kể, anh cố ý dùng lý do cô muốn tự sát để báo cảnh sát, rõ ràng là đã hạ quyết tâm.
Một người từng có tiền sử tự sát, ai dám chắc lần sau không "vô tình" chết đi?
Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng Cố Yến Bạch lại không thấy điều đó quá vô lý.
Cô vừa mới bước chân vào thế giới này, cô không muốn cứ thế mà biến mất.
Thẩm Thành Mặc khẽ nhướng mày khi nghe thấy cách xưng hô của cô.
Không giống với cách cô vẫn gọi anh trước đây.
Nhận ra sự nghi hoặc trong mắt anh, Cố Yến Bạch không thấy bất ngờ.
Cô và nguyên chủ khác nhau quá nhiều, với sự nhạy bén của Thẩm Thành Mặc, chắc chắn anh sẽ nhận ra điều bất thường.
Nhưng cô cũng không định che giấu làm gì, vì cô đã quyết tâm rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cố Yến Bạch phải có cuộc đời của riêng mình.
Thẩm Thành Mặc điều khiển xe lăn tiến vào, tiện tay đặt một xấp tài liệu lên bàn, động tác hờ hững lạnh lùng.
"Bất kể cô đang giở trò gì..."
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không chút nhiệt độ, "Cố Yến Bạch, chúng ta ly hôn."
"Được."
Cố Yến Bạch nhẹ nhàng gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.
"Tôi không phải đang thương…"
Thẩm Thành Mặc khựng lại giữa chừng, đôi mắt hẹp dài nheo lại, lướt nhìn cô một lượt.
Trước đây chỉ cần nhắc đến ly hôn, người phụ nữ này liền giở đủ trò, từ khóc lóc làm loạn đến đe dọa tự sát khiến cả nhà họ Thẩm rối tung lên.
Lần này lại đồng ý dễ dàng đến vậy?
Thẩm Thành Mặc dựa người vào lưng ghế, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt mang theo vài phần dò xét.
"Phu nhân, cô suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự đồng ý ly hôn?"
Lại định giở trò gì đây?
Muốn dùng chiêu "lùi một bước, tiến ba bước"?
Hay định đưa ra một điều kiện vô lý nào đó để anh không thể chấp nhận, từ đó kéo dài chuyện này?
"Đã suy nghĩ kỹ rồi, Thẩm tiên sinh."
Cố Yến Bạch bình thản trả lời, ánh mắt vẫn vững vàng như cũ, "Tôi đồng ý ly hôn."
"Vậy thì tốt."
Thẩm Thành Mặc khẽ cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tập tài liệu trên bàn, "Tài sản tôi đứng tên ở Hải Thành, cô có thể tùy ý chọn lấy một phần."
"Thật sao? Chọn tùy ý?"
Đôi mắt Cố Yến Bạch ánh lên một tia hứng thú.
"Đương nhiên."
Thẩm Thành Mặc cười nhạt, nhưng trong nụ cười đó lại phảng phất sự áp chế đầy tàn nhẫn.
Dù những tài sản này không phải là miếng thịt mỡ với anh, nhưng với người khác, chúng vẫn là những thứ đáng thèm muốn.
Nhưng nếu ai dám động đến đồ của anh, anh sẽ có cách khiến kẻ tham lam đó bị vắt kiệt đến mức không còn lại dù chỉ một mẩu xương.
Cố Yến Bạch lật qua mấy trang tài liệu, hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Sao thế?”
Thẩm Thành Mặc nhàn nhã tựa lưng vào ghế, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc: “Cảm thấy chưa đủ à?”
“Thứ tôi muốn, trong danh sách này không có.”
“Cô muốn tài sản khác của nhà họ Thẩm?”
Thẩm Thành Mặc hơi nghiến răng, cười đầy nguy hiểm: “Nói đi, muốn gì? Chỉ cần phu nhân chịu ký tên, dù có là mặt trăng trên trời tôi cũng sẽ hái xuống cho phu nhân.”