Tôi Không Cần Được Cứu Rỗi [Vô Hạn]

Chương 7.1

Sau khi nấu chín tất cả các nguyên liệu, Thẩm Lĩnh Trúc lấy ra vài cái nồi nhỏ từ trong tủ bếp, lần lượt chia thức ăn vào từng nồi.

“Chị Đồ Nam lần trước gọi điện có nói khi nào về không?” Thiên Hà vừa lấy đũa và bát ra, vừa trò chuyện với Thẩm Lĩnh Trúc.

Thẩm Lĩnh Trúc lắc đầu: “Chị ấy chỉ nói là còn phải mất một thời gian nữa.”

“Mỗi lần Thẩm Đồ Nam ra ngoài học các món ăn và ẩm thực khác nhau, ít nhất cũng phải mất hơn một tháng.”

Thiên Hà đột nhiên cười, trong nụ cười không giấu được chút tinh nghịch, nhìn Thẩm Lĩnh Trúc đầy ẩn ý: “Cũng may trên núi này chỉ có một quán trọ này thôi, nếu không thì khi chị Đồ Nam không có ở đây, ông chủ Thẩm chắc chỉ có thể trơ mắt nhìn các quán khác làm ăn phát đạt.”

Thẩm Lĩnh Trúc cũng cười, đưa tay búng nhẹ lên trán trắng trẻo của Thiên Hà, động tác tự nhiên nhưng lại mang theo một chút thân mật: “Cậu coi thường tay nghề nấu ăn của tôi đấy à?”

Thiên Hà định đưa tay sờ trán mình nhưng dưới ánh mắt của Thẩm Lĩnh Trúc, cậu lại không động đậy, hai má hơi ửng đỏ nhưng vẫn không chịu yếu thế: “Là ai mỗi lần cũng kêu nguyên liệu không đủ, rồi cứ nấu cùng một món lẩu cho những vị khách khác nhau, là ai ấy nhỉ?”

Cậu chớp mắt, cười tươi: “Là ai thì tôi không nói đâu.”

Thẩm Lĩnh Trúc bất lực nhìn cậu: “Tôi cũng biết nấu món khác mà.”

Chỉ là món ăn đơn giản thôi, quan trọng nhất là không thể để khách quen ngày nào cũng ăn lẩu được.

Thiên Hà đặt nồi nhỏ cùng bát đũa lên một cái khay, ánh mắt không nhìn Thẩm Lĩnh Trúc mà khẽ nói: “Tôi sẽ học nấu ăn, nếu không sau này chị Đồ Nam kết hôn rồi, lúc quán trọ không mở cửa, ông chủ Thẩm sẽ ăn gì đây.”

“Được rồi, mau mang ra đi, không thì khách đợi lâu sẽ sốt ruột mất.” Thẩm Lĩnh Trúc vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng nói dịu dàng.

Thiên Hà không nhịn được mà quay đầu liếc nhìn anh một cái, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi bếp.

Sự thăm dò của cậu một lần nữa lại không nhận được phản hồi. Nói không thất vọng là giả, nhưng...

Thiên Hà khẽ cụp mắt xuống, che đi ánh nhìn đầy quyết tâm trong đáy mắt mình.

Bảy người đang ngồi trên ghế sô pha chỉ thấy Thiên Hà lạnh mặt bước tới.

“Khách muốn mang về phòng ăn hay ăn luôn ở đây?” Giọng điệu lạnh lùng, gương mặt băng giá, ánh mắt nhìn mấy người kia mang theo chút chán ghét.

Người chơi vốn luôn tự cho mình là cao quý, lúc nào cũng khinh thường NPC trong game. Dù Thiên Hà có là BOSS thì cũng chỉ là một NPC mà thôi. Ánh mắt này khiến những người chơi tự cao tự đại khó lòng chịu nổi.

Gã béo đột nhiên đứng bật dậy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Hoa Tiếu Tiếu: “Tôi và ông nội mang về phòng ăn.”