Hoa Tiếu Tiếu vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía mọi người, quay lưng về phía Thiên Hà đôi mắt nhìn chằm chằm vào gã béo như nhìn một xác chết, nhưng giọng điệu vẫn ngọt ngào như thiếu nữ: “Còn các người thì sao?"
Mấy người còn lại lập tức đồng thanh nói rằng sẽ mang về phòng ăn, ánh mắt của Thiên Hà thoáng lướt qua bọn họ một lượt.
Mỗi phần lẩu đặt trên một khay, bảy phần ăn lần lượt được Thiên Hà và Thẩm Lĩnh Trúc mang đến tận phòng khách.
Một tiếng sau, Thẩm Lĩnh Trúc đi thu bát đũa. Quán trọ không thuê nhân viên dư thừa, có máy rửa bát để rửa chén đĩa, robot hút bụi để dọn dẹp sàn nhà, máy giặt và máy sấy để giặt ga giường và quần áo.
Vậy nên, những việc Thẩm Lĩnh Trúc cần làm cũng không quá nhiều.
Sau khi cùng Thiên Hà dọn dẹp xong, anh bước lên tầng ba.
Tầng ba có bốn phòng, phòng lớn nhất nằm sâu bên trong là phòng của Thẩm Lĩnh Trúc, cũng là phòng duy nhất trong quán trọ có ban công.
Đứng ở bậc cầu thang tầng ba, Thẩm Lĩnh Trúc xoa nhẹ mái tóc đen mềm mại của Thiên Hà: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Thiên Hà mím môi, đôi mắt đẹp chuyên chú nhìn anh: “Tối nay anh có gặp ác mộng không? Tôi có thể ngủ cùng anh đấy.”
Thẩm Lĩnh Trúc bật cười bất đắc dĩ: “Không đâu, mau ngủ đi.”
“Vậy nếu tôi gặp ác mộng, anh có ngủ cùng tôi không?” Giọng nói của Thiên Hà mang theo chút thất vọng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà truy hỏi.
Nghe vậy, Thẩm Lĩnh Trúc nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bàn tay ấm áp vuốt nhẹ tấm lưng gầy: “Cậu cũng sẽ không gặp ác mộng đâu, ngủ ngon nhé.”
Thiên Hà vùi mặt vào l*иg ngực anh, ngón tay bám chặt lấy vạt áo gần bả vai, tham lam hít nhẹ mùi hương trên người Thẩm Lĩnh Trúc mà không để ai phát hiện.
Nghe được câu chúc ngủ ngon, cậu mới luyến tiếc buông tay, giọng điệu không giấu được vẻ ủ rũ: “Ngủ ngon.”
Hai người tách ra, Thiên Hà đóng cửa phòng, bước vào phòng tắm rửa mặt.
Trong gương, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp chẳng hề có gì gọi là thất vọng, mà ngược lại, chỉ còn lại nụ cười ranh mãnh như một con cáo nhỏ.
Đầu tiên cậu đưa ra một yêu cầu mà Thẩm Lĩnh Trúc chắc chắn sẽ từ chối, sau đó tỏ ra thất vọng, cuối cùng lùi một bước để đổi lấy một cái ôm ấm áp.
Nếu có người chơi nào ở đây, họ sẽ lập tức nhận ra đây chính là sự xảo trá của một BOSS.
Ban đêm trong quán trọ yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, cách ly hoàn toàn tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài. Nhưng vẫn không thể ngăn cản sự nguy hiểm đang âm thầm ẩn giấu bên trong.
Chiếc đồng hồ cuối hành lang tầng hai không người để ý, kim giây từng chút từng chút dịch chuyển, dần chỉ đến con số ba.
Trong hành lang vắng vẻ, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tách… tách…
Nhịp bước không nhanh không chậm, vô cùng nhàn nhã. Nó lững thững bước trên hành lang tầng hai, rồi bất chợt, tiếng bước chân dừng lại.
Cộc cộc cộc—
Cộc cộc cộc—
Lúc ba giờ sáng, có người mang theo nụ cười gõ cửa một căn phòng.
Trong phòng, một người đàn ông có thân hình vạm vỡ đang ngủ, lông mày nhíu chặt, cơ thể lật qua lật lại trên giường.
Bên dưới hàng mi nhắm chặt, đôi mắt anh ta không yên, tròng mắt không ngừng đảo loạn. Tiếng gõ cửa vang lên gần như ngay sát tai, kéo anh ta ra khỏi giấc mơ.
Người đàn ông bật dậy, khuôn mặt khó chịu, sải bước dài đi đến cửa.
“Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa muốn chết à?”
Cánh cửa… mở ra.
Một bàn tay thon dài vươn qua khe cửa, tiếp theo là bàn tay thứ hai, thứ ba…
Chủ nhân của những bàn tay ấy cúi thấp đầu, cuối cùng lộ ra gương mặt của nó.
Vô số con mắt chen chúc trên gương mặt, mỗi con to bằng mắt người, tạo thành hai con mắt kép khổng lồ. Tất cả những con ngươi ấy chuyển động loạn xạ, chèn ép lẫn nhau.
Trên đầu nó còn mọc lên lớp lông đen cứng cáp, thưa thớt rải rác quanh gương mặt.