Tôi Không Cần Được Cứu Rỗi [Vô Hạn]

Chương 6

Thấy mấy người kia bắt đầu ăn trái cây, anh hỏi ra thắc mắc của mình:

“Tuyết đã phong tỏa con đường lên núi suốt ba ngày nay rồi. Mọi người làm sao lên được đây vậy?”

Mấy người nhìn nhau, Khưu Công Văn ho khan hai tiếng rồi lên tiếng:

“Chúng tôi đã lên núi trước khi tuyết phủ kín đường.”

“Tuyết đột nhiên rơi dày hơn, khiến chúng tôi bị lạc.”

Thiên Hà bỗng nhiên dời ánh mắt sang người đàn ông cao lớn, có vẻ là dân leo núi. Giọng cậu sắc bén, mang theo sự chất vấn:

“Anh thường xuyên leo núi, chẳng lẽ lại có thể lạc đường trong một ngọn núi không quá lớn như thế này?”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là tra hỏi:

“Hơn nữa, vừa lạc là lạc suốt ba ngày?”

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Người đàn ông leo núi nghiến răng ken két, định lên tiếng phản bác, nhưng một bàn tay bất chợt vươn ra, đặt lên đầu gối Thiên Hà.

“Được rồi, Thiên Hà.”

Thẩm Lĩnh Trúc lắc đầu không đồng tình, ánh mắt vẫn ôn hòa:

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi chuẩn bị bữa tối cho khách thôi.”

Hơi ấm trên đầu gối tựa như chính con người Thẩm Lĩnh Trúc vậy—dịu dàng và kiên định. Thiên Hà mím môi, chỉ cảm thấy qua lớp vải jeans mỏng, làn da bên dưới nóng rực như bị lửa thiêu.

Khoảnh khắc này, Thiên Hà có chút hối hận vì đã không mặc chiếc quần jeans rách gối.

Bên ngoài cửa sổ kính sát đất cạnh ghế sô pha, có thể thấy gió tuyết đang gào thét dữ dội. Thế nhưng trong quán trọ, có một tên ngốc nào đó lại đang nghĩ về việc lẽ ra mình nên mặc quần rách gối.

Một câu nói của Thẩm Lĩnh Trúc khiến đôi mày của Thiên Hà giãn ra. Cậu đứng dậy:

“Anh đi cùng tôi.”

“Được.” Thẩm Lĩnh Trúc dịu dàng đáp, cũng đứng lên theo. Sau đó, anh quay sang nói với mấy người còn lại:

“Xin lỗi, quán chúng tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, nên ba bữa trong ngày đều không nhận gọi món.”

“Mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé. Nơi này khá hẻo lánh, ít người lui tới. Có thể sẽ có dã thú xuất hiện, mọi người nên cẩn thận.”

Nói xong, Thẩm Lĩnh Trúc và Thiên Hà cùng rời đi, tiến vào nhà bếp.

“Tên Thẩm Lĩnh Trúc này, là đang nhắc nhở chúng ta cẩn thận sao?” Người đàn ông leo núi bị Thiên Hà truy hỏi lúc nãy cười khẩy: “Có vẻ là rất muốn trốn thoát đây.”

Hoa Tiếu Tiếu cong khóe môi. Khuôn mặt cô không quá xinh đẹp nhưng lại thanh tú. Ánh mắt cô lộ ra vẻ thích thú:

“Thú vị đấy.”

Cô giơ tay, lật qua lật lại lòng bàn tay mình, nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài:

“Trò chơi này không tệ.”

Vừa đúng lúc này, Thẩm Lĩnh Trúc từ bếp đi ra, nghe thấy hai chữ "trò chơi", anh mỉm cười hỏi:

“Nếu khách có hứng thú chơi game, tôi có một số trò chơi cầm tay không cần kết nối mạng.”

Cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đối diện vị chủ quán tuấn tú ôn hòa, nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói vui vẻ đáp:

“Không cần đâu, ông chủ, tôi đang chơi một trò chơi cực kỳ, cực kỳ thú vị rồi.”

Thẩm Lĩnh Trúc chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này, mà hỏi:

“Tuyết rơi lớn thế này, tối nay nấu lẩu ăn có được không?”

“Có ai không ăn được cay không? Nếu không ăn cay, tôi sẽ chuẩn bị nước lẩu thanh đạm.”

Đây là lý do anh từ bếp đi ra.

Mấy người liếc nhìn nhau, không ai có ý kiến. Ngược lại, gã béo trong đôi tình nhân tỏ ra vô cùng hứng thú, nói:

“Tôi muốn một phần siêu cay, nghe rõ chưa?”

“Cậu ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ chúng tôi thật tốt, chúng tôi sẽ cứu cậu.”

Giọng điệu hắn vô cùng ngạo mạn, như thể đang ban ơn cho Thẩm Lĩnh Trúc. Nhưng anh không để tâm, chỉ gật đầu một cách nhẫn nại.

Anh vẫn không hiểu, vì sao bọn họ cứ nhắc đi nhắc lại chuyện “cứu” anh. Nhưng anh biết rằng dù có truy hỏi, cũng sẽ chẳng thu được câu trả lời.

Hơn nữa, trong lòng anh lúc này, dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Thẩm Lĩnh Trúc quay trở lại nhà bếp, cùng Thiên Hà chuẩn bị nguyên liệu để nấu lẩu tối nay.

Không gian trong bếp rất rộng, có một bức tường làm vách ngăn, chia bếp thành hai khu vực: Một bên để nấu ăn, một bên đặt một chiếc bàn tròn lớn và nhiều ghế, tạo thành một phòng ăn nhỏ.

Nhưng nơi này không mở cửa cho khách bên ngoài, chỉ có những người trong quán trọ mới được ăn ở đây.