Tôi Không Cần Được Cứu Rỗi [Vô Hạn]

Chương 5

Tại sao thái độ của những người này lại như thể Thiên Hà là một nhân vật nguy hiểm?

Trước khi mất trí nhớ, rốt cuộc cậu ấy là ai? Là cậu đã làm sai điều gì, hay cậu đã đắc tội với ai đó?

Những người này dường như rất quen thuộc với Thiên Hà, nhưng đồng thời lại có vẻ xa lạ.

Thẩm Lĩnh Trúc sẽ không vì mấy câu nói của vài người mà vô cớ nghi ngờ Thiên Hà. Anh tin vào cảm giác của mình. Mặc dù đúng là kể từ khi anh nhặt được Thiên Hà, mọi thứ bắt đầu trở nên bất thường, nhưng anh vẫn nghi ngờ đám du khách kỳ lạ kia hơn.

Không nghĩ thêm nữa, Thẩm Lĩnh Trúc nhanh chóng cắt xong trái cây, bày gọn gàng lên đĩa rồi bưng ra khỏi bếp.

Nhà bếp nằm bên trái quầy tiếp tân, cánh cửa được thiết kế hòa vào bức tường, khiến người ngoài nhìn vào sẽ khó nhận ra có một căn phòng ở đó.

Còn bên phải quầy tiếp tân, không xa lắm, trên bức tường là một lò sưởi âm tường. Trước lò sưởi có một chiếc bàn trà, một chiếc ghế sô pha dài và vài chiếc ghế đệm đơn.

Lúc này Thiên Hà đang ngồi trên một chiếc ghế đệm màu vàng nhạt. Cậu có mái tóc đen mềm mại, ngũ quan tinh tế. Trên người mặc một chiếc áo len dệt màu trắng ngà, cổ quấn một chiếc khăn màu hạnh nhân. Đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần jeans xanh nhạt, đang bắt chéo lên nhau. Ánh lửa từ lò sưởi bập bùng phản chiếu trong đôi mắt cậu, cả người cậu trông vô cùng dịu dàng.

Nhưng đúng lúc đó, cậu ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của bảy người đang từ trên cầu thang đi xuống.

Đuôi mắt hơi xếch lên, hàng lông mày mang theo sự xa cách, tất cả những điều đó khiến cậu trở nên lạnh lùng, khó gần. Huống hồ, gương mặt tinh xảo ấy lúc này lại chẳng có lấy một tia biểu cảm.

Bảy người chơi đang chậm rãi bước xuống chợt cảm thấy tim mình siết lại. Họ đều hiểu rất rõ — cậu thiếu niên xinh đẹp vô hại trước mắt này, trông càng ấm áp bao nhiêu, thì trái tim bên trong lại càng lạnh lùng vô tình bấy nhiêu.

Ngọn lửa màu cam ấm áp trong lò sưởi bập bùng nhảy múa, những thanh củi khô bị bao phủ bởi ngọn lửa, phát ra những tiếng tí tách khe khẽ.

Một lúc lâu, trong phòng chỉ còn lại những âm thanh nhỏ bé đó, cùng tiếng hít thở nặng nhẹ của vài người.

Người phá vỡ sự yên lặng trước tiên là Thẩm Lĩnh Trúc.

“Đây là trái cây miễn phí của quán chúng tôi, mọi người thử một chút chứ?”

Khách sạn này nằm trên đỉnh núi. Dù gọi là khách sạn, nhưng nó thực chất giống một homestay hơn. Thẩm Lĩnh Trúc, với tư cách là ông chủ, thường sẽ trò chuyện đôi chút với mỗi vị khách ghé thăm.