Biết được thân phận của người kia trong phòng tắm rồi thì không thể xông vào ngay được.
Cô phải dưỡng sức khỏe, chuẩn bị thật tốt mới được.
Một tuần sau, những vết bầm tím trên mặt Lâm Dao hầu như đã biến mất hoàn toàn. Cô đến tiệm cắt tóc.
"Cắt ngắn cho tôi, càng ngắn càng tốt."
Lần trước trong phòng tắm, Lâm Dao đã vài lần chịu thiệt vì mái tóc dài này. Lúc đánh nhau, tóc cô bị người ta nắm lấy, kéo mạnh khiến da đầu cô đau nhức.
Một tiếng sau, Lâm Dao với mái tóc ngắn bước vào phòng ngủ.
Hôm nay bên ngoài mưa lớn, tất cả mọi người đều được nghỉ và ở trong phòng ngủ.
"Á á á á!"
Lâm Dao vừa cất xong áo mưa, một bóng người liền lao tới, ôm chầm lấy cô.
Đối phương vùi cả đầu vào người cô, sự nhiệt tình bất ngờ khiến Lâm Dao hoàn toàn ngây người tại chỗ.
Cô ngơ ngác nhìn những người khác trong phòng ngủ như cầu cứu.
"Chuyện gì thế này?"
"Sao tóc cậu lại cắt ngắn như vậy?"
Triệu Thiến Đình nghe thấy tiếng động, ló đầu ra xem tình hình, vừa nhìn thấy mái tóc cực ngắn của Lâm Dao.
"Lên đại học là muốn thử kiểu tóc mới, trông tệ lắm sao?"
Lâm Dao có chút không tự nhiên đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn. Cô không có yêu cầu đặc biệt nào về kiểu tóc, chỉ nhờ thợ cắt tóc cắt ngắn giúp.
Nhưng người ta đã loay hoay trên đầu cô cả một tiếng đồng hồ, cắt cho cô thành bộ dạng này, còn nói đây là kiểu tóc ngắn Nhật Bản đang rất thịnh hành.
Mặc dù cô đứng trước gương nhìn thế nào cũng không thấy kiểu tóc này có liên quan gì đến Tony.
Trước khi đi, người ta còn mời cô chụp mấy tấm ảnh kiểu tóc, nói là có thể giảm 60% chi phí cắt tóc cho cô.
Vì 60% kia, Lâm Dao đành đồng ý.
"Không, trông rất đẹp! Cực kỳ đẹp!"
Vu Hân Hân ôm chặt lấy cô không buông, mặt nở nụ cười tươi rói, kiễng chân lên, đưa tay sờ sờ mái tóc mới của cô.
"Bảo bối à, mình vẫn chưa có thời gian hỏi cậu, cậu cao bao nhiêu vậy?"
Vu Hân Hân vào phòng ngủ ngày đầu tiên đã phát hiện ra, cô bạn cùng phòng này có chiều cao siêu cấp "khủng".
Khiến cô ấy, một "cô bé hạt tiêu" đến từ miền nam, cảm giác như lạc vào xứ sở của những người khổng lồ.
Mấy lần muốn hỏi mà không có dịp, thêm vào đó Lâm Dao lại bị thương, với cả ngày nào họ cũng huấn luyện quân sự mệt gần chết, nên câu hỏi này cứ thế bị bỏ lỡ.
"1m81."
Lúc khám sức khỏe năm lớp 12, người ta đo được chiều cao này, Lâm Dao vẫn còn nhớ.
"Hít..."
"Khủng khϊếp thật!"
"Là đo cả giày à?"
Người đứng ở phía sau cửa phòng ngủ còn bị Vu Hân Hân chặn đường, lặng lẽ lắc đầu, "Trường chúng mình yêu cầu cởi giày ra để đo."
Căn phòng ngủ vốn đang ồn ào, trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Một giây sau, những tiếng hét chói tai vang lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Dao có chút không hiểu chuyện gì, muốn lùi lại để thoát khỏi cảnh tượng kỳ quái này, nhưng không thành công.
Cô bị lôi kéo chụp ảnh chung với năm người bạn cùng phòng vô số kiểu, còn bị chụp ảnh lưng ở đủ mọi góc độ.
"Hắc hắc hắc! Sau này cậu chính là máy đo chiều cao sống của phòng ngủ chúng ta! Để xem còn có anh chàng nào dám lừa mình là họ cao 1m8 nữa không!"
"Đúng đó! Hôm nay mình mới biết 1m8 không "đủ đô" là như thế nào! Nghĩ lại mấy tên con trai trước kia hay khoe khoang mình cao 1m8 mà xem! Toàn nói xạo chiều cao!"
Vu Hân Hân ra dấu chiều cao 1m6 của mình, cô ấy đứng bên cạnh Lâm Dao, đầu chỉ vừa tới vai đối phương, cô ấy khoa tay múa chân mấy lần để so sánh chiều cao của cả hai.
"Oa, cậu mà đi giày chắc phải cao đến 1m85 quá?"
Điểm này Lâm Dao chưa từng để ý, cô cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bình thường dưới chân mình, "Chắc là vậy?"
Cuộc trò chuyện này kéo dài đến tận giờ ăn tối.
Từ nhỏ đến lớn đều sống một mình, Lâm Dao lần đầu tiên được năm cô bạn cùng phòng vây quanh, cùng nhau đi đến căn tin số 3.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào cô, cùng với ánh mắt hưng phấn của các bạn cùng phòng, tất cả đều khiến cô không hiểu chuyện gì.
Trong phòng ăn, mọi người chia nhau đi mua đồ ăn.
Lâm Dao dưới vô vàn ánh mắt đổ dồn, đi đến chỗ lấy canh miễn phí.
"Cô nói xem, nếu những người kia biết cả nhà cô đều là tội phạm bị truy nã, liệu họ có còn thân thiết và làm bạn với cô như vậy không?"
Bên cạnh, một giọng nói đầy mỉa mai vang lên.
Lâm Dao không thay đổi sắc mặt, dùng muôi múc canh cà chua cho cả năm người bạn cùng phòng, làm xong hết thảy, cô mới bưng khay nhìn về phía người đứng phía sau.
Là bạn học cấp hai và cấp ba của cô.
Sau kỳ thi đại học, rất nhiều bạn học của cô đều đi nơi khác, nhưng vẫn có một nhóm người ở lại trường đại học địa phương.
Trong số tân sinh viên lần này, có những người biết quá khứ của cô, điểm này trước khi nhập học Lâm Dao đã rõ hơn ai hết.