"Lâm Dao, mặt cậu bị sao thế này?"
"Trời ơi, vết thương nghiêm trọng quá! Không phải cậu bị đau bụng sao?"
"Có ai đánh cậu không?"
Lâm Dao còn chưa kịp nói gì đã bị mọi người trong phòng bao vây. Năm người xúm lại xem xét vết thương trên mặt cô.
"Tại mình bị đau bụng nên ra ngoài mua thuốc, không may bị xe đυ.ng," Lâm Dao bình thản trả lời những câu hỏi dồn dập.
"Phải bắt người ta bồi thường chứ!"
"Báo cảnh sát đi!"
"Trời ạ, cậu đi bệnh viện chưa? Lỡ bị hủy dung thì sao?"
Đối diện với những câu hỏi lo lắng, Lâm Dao vẫn giữ vẻ mặt bình thường.
"Là xe ba gác, người ta chạy mất tiêu. Mình quên mang điện thoại nên không báo cảnh sát được, chỉ ghé tiệm thuốc mua thuốc bôi thôi. Không bị trầy da, chắc vài ngày là khỏi."
"Cậu mau ngồi xuống đi, cậu đứng đó tụi mình thấy áp lực quá. Tối nay ăn cơm xong nhớ chườm trứng gà nóng lên chỗ sưng nhé, như vậy mới nhanh hết."
"Mình có dầu hổ nè, trị thương hiệu quả lắm, mình lấy cho cậu!"
"Mình không có trứng gà nhưng có túi chườm ấm, cậu dùng thử xem sao?"
Sáu người xa lạ bỗng chốc trở nên thân thiết nhờ chuyện Lâm Dao bị thương.
Chỉ trong chốc lát, bàn học của Lâm Dao đã đầy ắp những thứ giúp cô hồi phục vết thương.
Mọi người mãi đến lúc tắt đèn đi ngủ vẫn còn đang trách mắng tên tài xế xe ba gác kia.
Họ còn dặn Lâm Dao ngày mai nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra tổng quát, lỡ bị xe đυ.ng mà có thương tích gì ẩn bên trong thì sao?
Lâm Dao từ chối ý tốt của mọi người, nằm trên giường nghe họ trò chuyện mà không biết mình ngủ lúc nào.
Đến khi tỉnh dậy thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô xuống giường, thấy trên bàn học có hai phần ăn sáng và ba quả trứng gà luộc.
Từ nhỏ đến lớn đều sống một mình, Lâm Dao nở nụ cười chân thật đầu tiên kể từ khi nhập học.
Nhưng niềm vui của cô không kéo dài được lâu. Năm người trong phòng đã lan truyền chuyện của cô, chưa đến giữa trưa thì phụ đạo viên đã đến tìm cô.
Vừa nhìn thấy vết thương trên mặt Lâm Dao, phụ đạo viên liền kéo cô đến bệnh viện kiểm tra lại.
Bị ép đi, Lâm Dao chỉ kịp cầm lấy nón và khẩu trang. Đến bệnh viện, cô được đưa đi kiểm tra và bôi thuốc lại lần nữa.
Trong lúc phụ đạo viên xếp hàng, Lâm Dao đứng ở lối đi nhỏ giữa hai tòa nhà của bệnh viện.
Mấy tờ giấy dán trên tường thu hút sự chú ý của cô. Cô lấy tay gỡ một tờ xuống xem.
Đó là lệnh truy nã hạng A.
Bên dưới ảnh là tên, tuổi, số chứng minh nhân dân và các đặc điểm nhận dạng của đối tượng.
Phía dưới là số điện thoại tố giác và số tiền thưởng cho người cung cấp thông tin.
Trên giấy không ghi rõ tội danh của hắn.
Lâm Dao chạm tay vào gương mặt trên ảnh, cô nhận ra người này.
Chính là kẻ đã đánh lén cô trong phòng tắm đêm hôm trước.
"Ngô Dũng Quân."
Trước khi phụ đạo viên đến, Lâm Dao đã lên mạng tìm kiếm thông tin về tên tội phạm này.
Hắn hiện đang trốn nã.
Đến trưa, Lâm Dao vẫn còn ở bệnh viện. Sau khi chạy đi chạy lại N lần theo phụ đạo viên, cô trở về phòng ngủ với một túi thuốc.
Giấy chứng nhận của bác sĩ đã có, cô được miễn huấn luyện quân sự, đây là một tin tốt đối với Lâm Dao.
Sau khi tiễn phụ đạo viên, Lâm Dao trở lại sân thượng.
Cánh cửa cũ bị tháo ra vẫn còn nằm trong góc.
"Không biết gắn lên cửa khác có còn tác dụng không?"
"Hay là về nhà?"
Nhà cô ở khu phố cổ, cách Đại học một đầu đông một đầu tây.
Nếu đi tàu điện ngầm thì phải đi từ trạm cuối cùng đến trạm đầu tiên, sau đó đổi sang tàu lửa mới đến nơi.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lâm Dao rồi bị cô gạt bỏ.
"Quá xa."
Hay là tìm phòng trọ gần trường học xem sao, biết đâu có chỗ nào giá cả phải chăng.
Hy vọng tên tội phạm truy nã hạng A kia vẫn còn ở đó, cô muốn nhận số tiền thưởng kia.
Sau khi Lâm Hóa phạm tội bỏ trốn, cha mẹ Lâm Dao cũng biến mất tăm hơi, bỏ lại một mình cô ở khu phố cổ. Tất cả người thân đều không ai muốn cưu mang cô.
Cuối cùng có một người cô nghe nói là sống ở nước ngoài từ nhỏ biết chuyện, đã tìm người chăm sóc cô mấy năm.
Đến giờ Lâm Dao vẫn chưa từng gặp mặt người cô này, đối phương cũng chưa từng gọi điện thoại cho cô.
Người chăm sóc cô chỉ là một người giúp việc bình thường, mỗi tuần đến nhà chuẩn bị ba bữa ăn cho cô.
Tiền sinh hoạt phí cũng do người giúp việc này đưa cho cô.
Lần này trước khi nhập học, đối phương đưa cho cô học phí cuối cùng và tiền sinh hoạt phí năm nay rồi nói sau này sẽ không gặp lại nữa.
Từ nay về sau, tất cả đều phải dựa vào Lâm Dao tự kiếm sống.
"Trước khi tìm phòng trọ, phải lấy được tiền thưởng đã."
Nếu không thì số tiền sinh hoạt ít ỏi của cô không thể cầm cự được tiền thuê nhà.
Cánh cửa cũ tạm thời được đặt ở ban công, Lâm Dao không tiếp tục tìm hiểu về cánh cửa phòng tắm kia.