Phòng Tắm Nhà Tôi Thông Tới Hiện Trường Vụ Án

Chương 12: Điên rồi

"Mình ra ngoài mua chút thuốc, cảm ơn cậu đã mua cơm trưa cho mình, bao nhiêu tiền để mình gửi lại cho cậu."

"Không cần không cần!"

Vu Hân Hân liên tục xua tay, rồi chợt nhớ ra mình vẫn chưa kết bạn với đối phương, lại nhanh chóng lấy điện thoại ra mở mã QR đưa cho Lâm Dao.

"Chúng ta kết bạn đi, có gì cậu có thể nhắn tin cho mình."

Lâm Dao kết bạn với cô ấy, rồi chuyển khoản tiền cơm trưa cho Vu Hân Hân.

Vu Hân Hân chỉ lấy cớ để chạy ra ngoài, cô ấy không thể ở lại đây quá lâu, trước khi đi cô ấy liếc nhìn túi thuốc trên bàn của Lâm Dao, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cả ngày cuối cùng cũng được hạ xuống.

Cô tự đi mua thuốc, xem ra là không có vấn đề gì quá lớn.

Cả ngày hôm nay, cô ấy suýt chút nữa đã bị chuyện này làm cho nghẹn chết.

Không dám nói với bất kỳ bạn học nào, cũng không dám không nói với bố mẹ, rất sợ họ lo lắng.

Một mình chịu đựng cả ngày.

Sau khi cô ấy đi, phòng ngủ lại trở về yên tĩnh, Lâm Dao lấy máy tính xách tay ra ghi lại bốn lần xuyên không khác biệt này.

Ngày đầu tiên khai giảng cô nhìn thấy sòng bạc trên du thuyền, tối ngày thứ hai thì đến hộp đêm.

Kể từ khi cô bị bắt vào đồn cảnh sát vì chuyện ở hộp đêm, cái cửa phòng tắm quỷ dị này đã im hơi lặng tiếng một tuần.

Tiếp theo là nửa đêm hôm qua phòng tắm xuất hiện lần thứ ba, và chiều nay là lần thứ tư, địa điểm vẫn là phòng tắm đó.

Bốn lần thời gian đều không giống nhau, hình ảnh nhìn thấy cũng không giống nhau.

Điểm giống nhau duy nhất là cô đều xuyên qua từ phòng tắm ở ban công này.

"Chẳng lẽ mình có phép thuật gì đặc biệt sao?"

Lâm Dao ngồi trước bàn học, cắn đầu bút để mặc cho trí tưởng tượng của mình bay xa.

Ánh mắt cô rơi vào bốn sự kiện này, "Sòng bạc, hộp đêm, phòng tắm, phòng tắm."

Mấy địa điểm này đều không có điểm gì chung.

Cho dù cô có một loại ma pháp mà không ai biết, thì việc ma pháp này chuyên đưa cô đến hai nơi đầu tiên cũng có thể hiểu được.

Có lẽ trong thâm tâm cô có một ý nghĩ muốn buông thả, cánh cửa ma pháp đã giúp cô thực hiện điều đó.

Nhưng còn phòng tắm thì sao, nửa đêm hôm qua khi xông vào nhà vệ sinh, cô có thể dùng đầu mình để đảm bảo rằng, cô tuyệt đối không có ý định để cánh cửa ma pháp nhét một người đàn ông vào phòng tắm cho cô.

Nhét một người đàn ông vào đó để làm gì? Lúc đi vệ sinh thì đưa giấy cho cô chắc?

Hơn nữa, trước khi ra khỏi cái phòng tắm đó, cô đã coi đối phương là xác chết mà kéo ra.

Lúc đó cô đã nhìn kỹ khuôn mặt kia, xem chừng cũng phải bốn mươi mấy tuổi, trừ khi cô bị điên.

Sau khi viết hai chữ "điên rồi" lên giấy, Lâm Dao im lặng lấy điện thoại ra theo bản năng muốn đặt lịch khám bệnh tâm thần.

Nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định đến bệnh viện, bởi vì cô nhìn thấy bộ dạng của mình trong ánh phản chiếu của màn hình điện thoại.

Vết thương trên mặt sau một đêm không những không giảm sưng mà còn có dấu hiệu sưng to hơn.

Nghĩ đến việc lúc nãy cô đã mang bộ mặt này, bình tĩnh tự nhiên nói chuyện với Vu Hân Hân.

Ngồi xổm trên ghế, trong lòng lặng lẽ xin lỗi Vu Hân Hân.

Chắc là đã dọa cho người ta sợ hãi.

So với trên mặt, những vết tích trên cổ cô càng đáng sợ hơn.

Chuyện phòng tắm cứ để đó, Lâm Dao mở túi thuốc mình mang về, lấy thuốc nước và bông ngoáy tai, trước tiên là xử lý sạch sẽ tất cả vết thương rồi bôi thuốc lại lần nữa.

Vết thương trên cổ quá đáng ngờ, Lâm Dao sau khi bôi thuốc đã dùng băng gạc quấn mấy lớp.

Dù sao bây giờ cũng là giữa tháng chín, thời tiết bên ngoài cũng không quá nóng, cứ chịu đựng mấy ngày là xong.

Buổi tối, năm người trong phòng ngủ tham gia huấn luyện quân sự đều trở về, Vu Hân Hân đi trước mở cửa rồi nhìn vào bên trong.

Nhìn thấy Lâm Dao đang ngồi trên ghế chơi điện thoại, lúc này mới đẩy cửa bước vào, lấy ra phần đồ ăn mình mua từ căng tin đưa cho cô.

"Lâm Dao, mình mua bữa tối cho cậu nè."

Bốn người còn lại trong phòng ngủ cũng cùng nhau đi vào, họ ở dưới cái nắng như thiêu đốt cả ngày trời mệt mỏi trở về, vừa mở cửa ra đã thấy Lâm Dao đang chơi điện thoại.

Trong lòng vốn đang rất khó chịu.

Nhưng một giây sau, người đang ngồi ở bàn học ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt tím xanh đầy vết thương, trong nháy mắt sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào khuôn mặt kia.

Mấy cô bạn cùng phòng nghe Vu Hân Hân nói Lâm Dao bị đau bụng nên không thể tham gia huấn luyện quân sự buổi sáng. Thường thì những trường hợp như vậy sẽ được miễn huấn luyện hoặc chỉ cần đứng dưới bóng cây. Nhưng Lâm Dao chỉ xin nghỉ phép qua loa rồi không thấy xuất hiện.

Mọi người đều nghĩ chắc là cô bạn này kiếm cớ trốn huấn luyện. Ai ngờ khi mở cửa phòng ra thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng.