Phòng Tắm Nhà Tôi Thông Tới Hiện Trường Vụ Án

Chương 11: Là mình Ꮆiết sao

"Cạch!"

Tiếng khóa cửa vang lên khi tay cô buông ra.

Căn phòng tắm lát gạch men sứ đơn giản, bình thường trong mắt cô bỗng như rụng vảy cá, từng mảng từng mảng lộ ra hình dạng thật của nó.

Năm phút sau, Lâm Dao cầm cái tua vít đứng trong phòng tắm hoàn toàn xa lạ, trên sàn nhà có một xác chết. Đứng trước gương, Lâm Dao quan sát tỉ mỉ từng ngóc ngách trong phòng tắm xa lạ này.

Ánh mắt cô dừng lại ở góc dưới bên trái phía sau gương, một thi thể nam giới nằm lăn lóc ở đó.

Phòng tắm hỗn loạn, đồ đạc vương vãi khắp nơi, trên sàn, trên tường, trên thành bồn rửa tay đều là vết máu bắn tung tóe.

Lâm Dao cầm cái tua vít trong tay, chậm rãi xoay người nhìn chiếc dép lê trong tay thi thể kia.

Tối qua, khi đánh nhau với người trong phòng tắm, cô bị mất một chiếc dép.

Bây giờ đã tìm thấy rồi.

Lâm Dao nhìn người đàn ông có thể đã chết này, thận trọng dùng chân đá đá đối phương.

Không có phản ứng.

"Là mình gϊếŧ sao?"

Không ai trả lời câu hỏi này của cô.

Tối qua cô không nhìn thấy gì, không hiểu sao lại vào phòng tắm rồi bị người này tấn công, bây giờ người này lại chết.

Lâm Dao lại đá đối phương một cái, thi thể dựa vào cửa sau lưng cô đột nhiên ngã xuống.

Cô nắm chặt cái tua vít trong tay, liên tục lùi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi thêm được nữa.

Thi thể kia đã mất điểm tựa, bây giờ thuận thế ngã xuống đất rồi bắt đầu run rẩy.

Tin xấu là, dép lê của cô hoàn toàn bị thân thể của đối phương đè lên.

Tin tốt là, không phải thi thể.

Tên này vẫn chưa chết.

Xác định được điều này, Lâm Dao ôm ngực thở mạnh.

Hú hồn, suýt chút nữa cô đã nghĩ mình gϊếŧ người.

Biết tên này còn sống, Lâm Dao không hề do dự, cô tiến lên dùng hai tay nắm lấy vai hắn, kéo mạnh người đến khu vực tắm rửa, nhặt lại chiếc dép lê của mình, rồi mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Bên ngoài là một phòng khách không có bất kỳ đồ đạc nào.

"Đây là đâu?"

Đã có kinh nghiệm ở hộp đêm, cô liền quay người lại đối mặt với cửa phòng tắm trước mắt.

Cô thử đóng cửa lại rồi mở ra, người đàn ông hôn mê bất tỉnh kia vẫn nằm ở đó.

Lại đóng rồi lại mở, hình ảnh không thay đổi.

Sau khi thử liên tục 5 lần, Lâm Dao xác định mình tạm thời không thể mượn cánh cửa này để trở lại phòng ngủ.

Cô buông tay ra khỏi chốt cửa, quyết định đổi đường.

Đi qua phòng khách trống trải, cô hướng đến cánh cửa lớn ở phòng khách, là lối ra bên ngoài.

Khi cửa phòng mở ra, một tờ giấy từ khe cửa rơi xuống.

Lâm Dao cúi xuống nhặt tờ hóa đơn thiếu tiền đó lên, trước khi đóng cửa lại, cô kẹp tờ hóa đơn vào khe cửa một lần nữa.

Trước khi nhét vào, cô liếc nhìn ngày ghi trên hóa đơn tiền nước.

Ngày 13 tháng 6 năm 2021.

"Hóa đơn thiếu tiền của mấy năm trước?"

Đang nhét tờ hóa đơn vào khe cửa được nửa chừng thì cô rút ra xem xét cẩn thận.

"Hóa đơn thiếu tiền của mấy năm trước mà còn mới như vậy?"

Hơn nữa tờ hóa đơn này là do cô vừa mở cửa làm rơi.

Nếu là hóa đơn của ba năm trước, nó sớm đã phải rơi xuống khi người đàn ông kia đi vào.

Nhưng nó mãi cho đến khi cô mở cửa mới rơi xuống.

Trừ phi, cách người đàn ông kia tiến vào căn phòng này giống như cô?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Dao liền thấy tê dại.

Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng mà mình vừa đóng lại, không cam lòng xoay chốt cửa thử một lần nữa.

Không được, cửa phòng đóng chặt, không cho cô cơ hội làm lại lần nào!

Nghĩ đến việc mình chỉ cách chân tướng một cánh cửa.

Lâm Dao tức giận.

Đã đến đây rồi, đi nhanh như vậy làm gì chứ! Sớm biết đã trói tên kia lại hỏi han rõ ràng rồi đi.

Không thể vào lại được, chỉ có thể cẩn thận từng bước rời đi như thế này.

Từ hành lang đi ra, cô nhìn thấy phía trước không xa có thang máy và cửa chống cháy.

Lâm Dao nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống cháy một giây, rồi quyết định thử lại lần nữa!

Cô bước tới cánh cửa, đẩy nó ra và bước vào.

Rồi lại loay hoay mở cửa tiếp.

Liên tục thử đến lần thứ ba, khung cảnh bên ngoài cuối cùng cũng không còn là hành lang thang máy xa lạ kia nữa.

Mà là khung cảnh ban công phòng ngủ của cô, cái cửa cũ kỹ mà cô thay giữa trưa vẫn còn dựa nghiêng ngả ở một góc.

Người vừa bước ra khỏi phòng tắm, vừa khép cửa lại thì cửa phòng ngủ đã bị ai đó đẩy từ bên ngoài vào.

Vu Hân Hân lấy cớ đi vệ sinh để quay trở lại, cô ấy lo lắng Lâm Dao chưa ăn trưa mà lại không có trong phòng ngủ, sau một hồi suy nghĩ vẫn không yên tâm.

Nên cố ý chạy về xem sao.

"Cậu ở đây à, mình mua đồ ăn từ căng tin cho cậu nè."

Vu Hân Hân nhìn thấy người đứng ở ban công, thở phào nhẹ nhõm đồng thời vội vàng đi lấy phần đồ ăn trưa mà mình đã mua.