Phòng Tắm Nhà Tôi Thông Tới Hiện Trường Vụ Án

Chương 15: Nghi phạm truy nã

"Cô có thể thử xem."

Lâm Dao bưng khay canh đi, cô trở lại chỗ ngồi của mình và các bạn cùng phòng.

Bữa cơm này diễn ra vô cùng náo nhiệt, là lần đầu tiên sáu người họ ngồi cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm kể từ khi khai giảng.

Lâm Dao ăn rất chậm, mặc dù có một số chủ đề cô không hiểu và không thể tham gia vào, nhưng cái cảm giác có bạn bè vây quanh như thế này, là lần đầu tiên cô được trải nghiệm trong suốt chín năm qua.

Dù chỉ có một ngày, cô cũng biết trân trọng tình bạn khó có được này.

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn mưa, nhưng mưa lớn đã chuyển thành mưa phùn. Ngoại trừ Lâm Dao, tất cả tân sinh viên đều kêu trời than đất kéo nhau ra sân tập trung.

Tiễn năm cô bạn cùng phòng đi, Lâm Dao khóa trái cửa phòng, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc búa mà cô đã mua ở cửa hàng kim khí.

Trước khi mua, cô đã tìm kiếm trên mạng các loại công cụ tự vệ hợp pháp và hiệu quả, sau khi trải qua nhiều lần xác nhận, cô mới mua chiếc búa này.

Cầm chiếc búa vừa mua lên, cô lại đổi đôi dép lê trên chân.

Áo dài quần dài giày thể thao đã được buộc chặt, cô không quên chuẩn bị kỹ càng điện thoại và thẻ ngân hàng trong túi áo.

Một lát nữa nếu như còn gặp phải tên tội phạm bị truy nã kia, cô liền có thể trước tiên gọi điện thoại tố cáo, hơn nữa cung cấp thẻ ngân hàng của mình dùng để tiếp nhận tiền thưởng.

Làm xong hết mọi sự chuẩn bị, cô hướng về phía ban công, đẩy cửa phòng tắm ra.

Trong phòng tắm không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Lâm Dao nắm chặt chiếc búa trong tay, bước vào. Lưng cô áp sát vào cánh cửa phòng tắm, một tay từ từ kéo chốt cửa, đóng chặt cửa lại.

Ánh sáng cuối cùng từ phía sau lưng vụt tắt, trước mắt cô, tấm gương trên bồn rửa mặt bằng gạch men sứ dường như trải qua hiệu ứng domino, biến đổi.

Một phòng tắm lạ lẫm nhưng quen thuộc hiện ra trước mắt cô lần nữa.

Vài giây sau, Lâm Dao đứng trước tấm gương xa lạ, quay đầu nhìn về phía bên trái, nơi có vòi sen tắm, bên dưới là thân hình một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.

"???"

"Chuyện gì thế này?"

Cô đã một tuần không đến đây, tại sao người này vẫn còn nằm trong phòng tắm?

Thậm chí những vết máu trên tường, sự bừa bộn trên sàn nhà vẫn y nguyên như lúc cô rời đi một tuần trước, không có gì thay đổi.

Tất cả những điều này khiến Lâm Dao không thể hiểu nổi.

Cô cúi đầu nhìn chiếc búa sắt trong tay, rồi lại nhìn người đàn ông đang bất động, đầu gục xuống.

"Chắc là không chết chứ?"

Lâm Dao nhặt chiếc bàn chải đánh răng trên sàn, ném về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông bị bàn chải đánh răng đập trúng, đầu lắc lư vài cái, mơ hồ có dấu hiệu ngẩng lên.

"Không chết là tốt, tiền thưởng của mình vẫn còn!"

Xác định người đàn ông không chết, Lâm Dao cũng không lãng phí thời gian nữa. Cô nhanh chóng dùng dây thừng trói nghi phạm truy nã này lại.

Ý thức của người đàn ông vẫn còn mơ màng, hắn cố gắng giãy giụa, Lâm Dao giơ chiếc búa lên, nhắm vào tứ chi hắn mà gõ vài cái.

Rất nhanh, người đàn ông lại im lặng.

Cho đến khi Lâm Dao trói xong hắn, hắn vẫn không hề nhúc nhích.

Làm xong mọi việc, Lâm Dao hài lòng nhìn người đàn ông trên sàn nhà, nghĩ đến khoản tiền thưởng của mình, cô không khỏi vui mừng.

Lấy điện thoại di động ra gọi báo cảnh sát, cô liếc nhìn phòng tắm với đầy những dấu vết đánh nhau.

Sau khi cảnh sát đến, cô sẽ phải giải thích thế nào về tất cả những vết tích này, rằng đây là kết quả của cuộc vật lộn giữa cô và tên tội phạm truy nã cấp A?

Hơn nữa, lúc cô trói người đàn ông, cô nhìn rất rõ, không hiểu vì sao thời gian một tuần trôi qua, những vết thương trên người hắn vẫn không hề biến mất.

Rốt cuộc thì một tuần này hắn đã ở đâu? Vì sao hắn vẫn chờ đợi trong phòng tắm này mà không rời đi?

Còn bản thân cô, làm thế nào mà không cần mở cửa cũng có thể trực tiếp vào được căn nhà này, vào được phòng tắm này?

Toàn bộ đều không thể trả lời cho cảnh sát!

Năm phút sau, Lâm Dao đeo chiếc búa bên hông, cầm khăn mặt trong tay, ngồi xổm trong phòng tắm lau chùi tường.

Nửa tiếng sau, toàn bộ phòng tắm được dọn dẹp sạch sẽ như mới. Tất cả những đồ đạc vứt lung tung đều được cô đặt lại đúng vị trí ban đầu.

Những dấu vết liên quan đến cô trong phòng tắm đều được lau sạch bóng. Đến cả chiếc khăn mặt dính đầy dấu vân tay của cô cũng bị mang ra khỏi cửa, tìm thùng rác để vứt trước khi gọi điện báo cảnh sát đến.

Nhìn phòng tắm sạch sẽ gọn gàng, Lâm Dao cảm thấy rất hài lòng, giống như đã cởi bỏ được sợi dây truy nã tội phạm trên người.

Thứ này không thể để ở đây được, cảnh sát đến cô không biết ăn nói thế nào về việc tội phạm truy nã bị trói chặt.

Nhưng sau khi cởi trói, để phòng ngừa đối phương hồi phục sức chiến đấu rồi bỏ trốn, Lâm Dao lấy ra chiếc búa bên hông, nhắm ngay chân hắn mà "nhẹ nhàng" gõ vài cái.