“Uyên ca, hay để em đi xin WeChat của hai người đó trước nhé?”
Lệ Đình Uyên thu điện thoại lại, ngả người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hờ hững đáp:
“Ừ.”
Hạng Trác dùng khuỷu tay chọc Đoạn Dĩ Hàn:
“Lão Đoạn, anh có muốn không?”
Đoạn Dĩ Hàn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt:
“Sao cũng được.”
Hạng Trác tặc lưỡi:
“Ê, ê, thái độ gì thế hả! Không phải đã thống nhất cùng nhau thoát kiếp FA rồi sao?”
Đoạn Dĩ Hàn đáp:
“Là hai cậu muốn yêu đương, đừng kéo tôi vào.”
Hạng Trác:
“Được rồi, được rồi, lát nữa tôi lấy được WeChat, anh đừng cầu xin tôi đấy.”
——
Đến chiều tối, xe buýt dừng lại ở một nông trại lưng chừng núi.
Mọi người lần lượt xuống xe, chọn lều trại, sắp xếp hành lý.
Lửa trại đã nhóm lên, bếp nướng cũng được bày ra, hương thơm của thịt nướng lan tỏa khắp nơi.
Một nhóm nam nữ cười đùa rộn ràng, bầu không khí rất sôi động.
Trên bãi cỏ, những tấm thảm mỏng được trải sẵn, nhiều người ngồi bệt xuống đất.
Một số thì tụm ba tụm năm chơi game trên điện thoại, một số chăm chỉ nướng thịt, số khác quây quanh lửa trại chơi bài.
Cũng có vài cặp đôi rời xa đám đông để nói chuyện riêng, rõ ràng đã “kết đôi” thành công.
Lâm Gia, được Hạng Trác mời, đang chơi bài cùng nhóm của anh.
Vừa xuống xe, Hạng Trác đã tỏ rõ sự hứng thú với Lâm Gia, nói dăm ba câu là xin được WeChat ngay.
Hiện tại Hạng Trác ngồi bên cạnh Lâm Gia, còn Lê Ngữ, không biết chơi bài, ngồi bên phía còn lại xem Lâm Gia chơi.
Lê Ngữ ngồi cạnh Lệ Đình Uyên, nhưng khoảng cách giữa hai người hơi xa.
Đoạn Dĩ Hàn thì ngồi đối diện Lâm Gia.
Lúc này đã là đầu tháng Mười, thời tiết ở A thị, miền Bắc, lạnh khá sớm. Buổi tối, nhiệt độ trên núi càng giảm, gió thổi qua khiến không khí thêm se lạnh.
Lê Ngữ khoác chiếc áo mỏng mang theo, nhưng tay vẫn lạnh cóng. Một cơn gió thốc qua, cậu bất giác hắt xì một cái rõ to.
Cậu định quay về lều.
Lê Ngữ đưa tay khẽ vỗ vai Lâm Gia:
“Gia Gia, tôi…”
Đột nhiên, cậu cảm thấy có vật gì đó trĩu nặng trên vai mình.
Cậu ngoảnh lại, chỉ thấy Lệ Đình Uyên đang đứng phía sau.
Chiếc áo khoác đen mà anh mặc ban ngày, giờ đang được choàng lên vai cậu.
Chiếc áo vẫn còn hơi ấm của Lệ Đình Uyên.
Một luồng hơi ấm lập tức bao bọc lấy Lê Ngữ.
Lệ Đình Uyên cúi đầu xuống, ánh lửa trại phản chiếu lên gương mặt anh, khiến những đường nét dưới ánh sáng và bóng tối đan xen càng trở nên sắc nét. Anh trông còn điển trai hơn cả ban ngày.
Lê Ngữ ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Uyên, chớp chớp mắt rồi nói:
“Cảm ơn.”
Chương 2
Lệ Đình Uyên choàng áo khoác của mình lên vai Lê Ngữ.
Cả bầu không khí xung quanh bỗng im bặt.
Hạng Trác há hốc miệng, trông đầy kinh ngạc.
Đoạn Dĩ Hàn liếc nhìn Lệ Đình Uyên, khẽ đẩy gọng kính lên, không rõ đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Lâm Gia là người đầu tiên phản ứng lại:
“Tiểu Ngư, cậu vừa định nói gì ấy nhỉ?”