Lê Ngữ nói:
"Ý tôi là, tôi hơi mệt rồi. Các cậu cứ chơi đi, tôi muốn về lều nghỉ ngơi trước."
Gần đây, cậu thường xuyên mất ngủ, ban ngày tinh thần rất kém, trụ được đến giờ đã là quá sức rồi.
Lâm Gia cũng biết tình trạng của Lê Ngữ, lập tức vứt bài xuống và đứng dậy:
"Vậy tôi cũng không chơi nữa. Chúng ta cùng về lều nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi, còn phải đi tắm nữa."
Lê Ngữ gật đầu, cũng đứng dậy theo.
Cậu nắm lấy chiếc áo khoác trên người, nhìn về phía Lệ Đình Uyên, định trả áo lại cho anh.
Nhưng trước khi Lê Ngữ kịp mở lời, Lệ Đình Uyên đã nói:
"Áo cứ mặc đi, tối nay gió lớn."
Lệ Đình Uyên cúi đầu nhìn Lê Ngữ, giọng nói trầm ấm, kết hợp với sự chênh lệch chiều cao khiến anh toát ra một khí thế khó diễn tả, lời nói mạnh mẽ không cho phép từ chối.
Lê Ngữ chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu:
"Dạ, được ạ."
Đợi hai người đi xa, Hạng Trác mới rón rén lại gần Lệ Đình Uyên, cười hì hì:
"Uyên ca, anh để ý Tiểu Lý Ngư rồi đúng không?"
"Tiểu Lý Ngư" là biệt danh của Lê Ngữ, Hạng Trác vừa nãy chơi bài hỏi Lâm Gia mới biết được.
Lệ Đình Uyên liếc nhìn Hạng Trác, thản nhiên đáp:
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
Hạng Trác kêu lên:
"Vậy sao anh lại đưa áo khoác cho cậu ấy? Từ bé đến giờ chơi với anh, em còn chưa được mặc áo của anh bao giờ!"
Đoạn Dĩ Hàn xen vào:
"Tôi cũng chưa từng."
Hạng Trác nghe vậy càng thêm phấn khích:
"Đúng, đúng! Uyên ca, anh rõ ràng là thiên vị! Anh mới quen Tiểu Lý Ngư vài tiếng thôi, còn chúng em quen anh cả chục năm rồi. Nếu bảo anh không có ý gì với cậu ấy, có đánh chết em cũng không tin!"
Lệ Đình Uyên không đáp lời, chỉ đứng dậy, sải bước dài về phía lều trại.
——
Áo khoác của Lệ Đình Uyên đối với Lê Ngữ rõ ràng là hơi rộng.
Chiếc áo mà anh mặc trông bình thường, nhưng khi khoác lên người Lê Ngữ, vạt áo che đến nửa đùi, thêm chút nữa là thành áo măng tô.
Chiếc áo này cũng rất ấm, dày hơn áo của Lê Ngữ nhiều. Thương hiệu cậu không nhận ra, nhưng cảm giác chạm vào rất mịn màng, giá chắc chắn không rẻ.
Khoác chiếc áo này, Lê Ngữ không muốn cởi ra, cứ thế mặc luôn đi tắm, rồi lại mặc về lều.
Lâm Gia vừa tắm xong, tóc còn ướt, đã thay đồ ngủ và đang sắp xếp chăn gối.
Thấy Lê Ngữ bước vào, Lâm Gia nói:
"Nói này… Lệ Đình Uyên chắc không phải để ý cậu chứ? Nếu không, sao anh ấy chỉ đưa áo khoác cho cậu mà không đưa cho ai khác?"
Lê Ngữ lắc đầu:
"Không đâu. Lệ học trưởng là người tốt, chắc anh ấy nghe tôi hắt xì nên đưa áo cho tôi thôi."
Lâm Gia ngồi xếp bằng trên đệm, lấy điện thoại ra chơi:
"Cậu nói cũng đúng. Chúng ta mới quen họ hôm nay, nói chuyện chưa được mấy câu, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi."
Lê Ngữ cởi giày, chuẩn bị chui vào chăn.
Lâm Gia thấy vậy, vội nói:
"Đừng nằm vội, đợi tóc khô rồi nằm. Không sáng mai tóc xù hết lên, mà vừa ra gió, không khéo còn bị đau đầu nữa đấy."
Lê Ngữ khựng lại, cố gắng không nằm xuống.
Cậu cảm thấy mình gần như cạn kiệt năng lượng, đành kéo chăn đắp lên chân, lí nhí than:
"Mắt tôi mỏi quá rồi."
Lâm Gia nói:
"Cậu cứ khoác áo của Lệ Đình Uyên, áo ấm mà. Nhắm mắt ngồi một lúc, không cần khô hẳn, tóc hơi khô là được rồi."