“Cậu ấy đứng nhất toàn ngành, mỗi môn đều đạt điểm xuất sắc, học bổng nhận không xuể, đúng là đại ma vương phải không?”
Bạch Tâm Nhiễm phấn khích nói:
“Đúng, đúng! Chính là anh ấy! Còn đẹp trai cực kỳ! Nam thần được cả trường công nhận!”
Cả khoang xe lập tức vang lên những tiếng trầm trồ.
“Lệ đại thần đẹp trai như vậy, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, sao còn đi tham gia giao lưu kiểu này nhỉ?”
“Ai mà biết được, chắc là anh ấy có lý do riêng.”
“Nhưng nghe nói học trưởng Lệ khá lạnh lùng, nhiều người tỏ tình với anh ấy đều bị từ chối. Đến cả hoa khôi của khoa múa khóa trước cũng bị từ chối.”
“Có khi nào anh ấy đột nhiên muốn yêu đương không?”
“Không thể nào, Lệ đại thần làm sao có thể đến đây để hẹn hò được chứ.”
Lời vừa dứt, cửa xe mở ra, một người bước lên, cả khoang xe lập tức im phăng phắc.
Lê Ngữ cũng tò mò ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt cậu bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Ấn tượng đầu tiên của Lê Ngữ là: Người này thật đẹp trai.
Ấn tượng thứ hai: Anh ấy cao quá.
Chắc phải hơn 1m90.
Lệ Đình Uyên bước vào khoang xe, thân hình cao lớn, chân dài khiến cả chiếc xe buýt như trở nên chật chội hơn.
Khí chất Alpha mạnh mẽ hàng đầu của anh tỏa ra, áp đảo cả khoang xe, khiến mọi người không dám thở mạnh.
Lệ Đình Uyên hơi cúi người, bước về phía cuối xe, phía sau anh là Hạng Trác.
Hạng Trác cũng là một Alpha, nhưng phong cách hoàn toàn trái ngược với Lệ Đình Uyên.
Vừa lên xe, anh đã cười nói:
“Xin lỗi mọi người, bọn tôi đến trễ, lát nữa lên núi, tôi mời mọi người uống nước nhé.”
Theo sau Hạng Trác còn có một người nữa.
Đoạn Dĩ Hàn, cũng là một Alpha, mặc vest casual, đeo kính, nổi tiếng với phong thái lạnh lùng và cấm dục như một đóa hoa trên đỉnh núi cao.
Ba người bọn họ là một bộ ba thân thiết, thường xuyên xuất hiện cùng nhau.
Lệ Đình Uyên đi thẳng đến hàng ghế cuối. Ở đó vốn đã có người, nhưng hai nam sinh vừa thấy anh đến liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
“Anh Lệ ngồi đi.”
“Học trưởng, mọi người ngồi chỗ này nhé.”
Lê Ngữ xoay đầu lại nhìn về phía cuối xe.
Ngồi chính giữa hàng ghế cuối là một chàng trai mặc áo thun trắng, khoác áo jacket đen, quần casual đen, giày thể thao. Làn da trắng lạnh, đôi chân dài không biết để đâu cho hết, trông hơi gò bó, đầu hơi cúi xuống, thần thái xa cách, tay cầm điện thoại nghịch nhẹ.
Từ góc nhìn của Lê Ngữ, cậu có thể thấy rõ đường nét cằm hoàn mỹ và sống mũi cao thẳng của anh.
Thì ra đây chính là Lệ Đình Uyên.
Lâm Gia vội kéo đầu Lê Ngữ lại, nhỏ giọng nói:
“Nhìn cái gì đấy? Cậu muốn chết à!”
Lê Ngữ cũng thì thào:
“Nhưng anh ấy đẹp trai quá mà.”
Lâm Gia tức tối:
“Cậu im ngay cho tôi!”
Ở hàng ghế cuối, Lệ Đình Uyên nghe thấy câu nói của Lê Ngữ, khóe môi khẽ cong lên một cách không dễ nhận ra.
Chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh.
Hạng Trác, đầy phấn khích, nghiêng người ghé sát Lệ Đình Uyên, nói nhỏ:
“Uyên ca, anh nhìn phía trước đi. Cậu bạn tóc màu trà sữa là Lâm Gia, còn chàng trai tóc đen nhỏ nhắn ngồi cạnh, vừa nhìn anh không chớp mắt, là Lê Ngữ. Hai người này đều là mỹ nhân nổi tiếng trong đám tân sinh của viện Mỹ thuật năm nay.”
“Nghe nói hai người bọn họ là bạn thân, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Cả khoa đồn rằng họ thuê nhà chung bên ngoài trường, chuyện gì cũng làm cùng nhau.”