Lê Ngữ bỏ loại dược liệu hỗ trợ giấc ngủ đó vào vòng tay khuếch tán hương để mang theo bên mình, nhờ vậy triệu chứng mất ngủ đã được cải thiện nhiều.
Loại dược liệu này phải thay mới mỗi ba tháng, thường do cậu của Lê Ngữ đích thân mang đến.
Theo thường lệ, đáng lẽ vào đầu tháng này, cậu đã phải đổi thuốc rồi.
Nhưng tuần trước, khi cậu đến giao thuốc, ông nói rằng thành phần chính quan trọng nhất trong dược liệu hỗ trợ giấc ngủ đã hết hàng, ít nhất phải chờ thêm ba tháng nữa mới có.
Lần này, dược liệu thiếu thành phần chủ đạo đó nên hiệu quả không được tốt. Ông dặn Lê Ngữ chịu khó chờ, nếu thực sự không chịu nổi thì có thể uống lại một ít thuốc dạng viên mà cậu từng dùng trước đây để hỗ trợ thêm.
Quả nhiên, sau khi sử dụng loại dược liệu thiếu thành phần chính, Lê Ngữ lại bắt đầu mất ngủ.
Khoảng thời gian này, cậu luôn khổ sở vì chứng mất ngủ.
Mỗi ngày, cậu khó chìm vào giấc ngủ, và khi ngủ được thì lại dễ tỉnh giấc. Thỉnh thoảng, cậu còn gặp những giấc mơ lung tung, tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm người, cảm giác vô cùng khó chịu.
Do giấc ngủ không trọn vẹn, ban ngày Lê Ngữ uể oải, thường xuyên ngủ gật hoặc mất tập trung trong giờ học.
Chính vì ngủ gật trong giờ mà tiết học vừa rồi, cậu bị giáo sư Lương gọi tên.
Nghĩ ngợi một lúc, Lê Ngữ thấy lời Gia Gia nói có lý. Có thể việc leo núi, vận động khiến cơ thể mệt mỏi, cộng thêm không khí trong lành trên núi sẽ giúp ích cho giấc ngủ của cậu.
Vậy nên cậu gật đầu nói:
“Được thôi, để tôi nói với bà là cuối tuần này không về nữa, tôi sẽ đi tham gia hoạt động cùng cậu.”
Lâm Gia nói:
“Ok, vậy để tô đăng ký tên cả hai đứa nhé.”
...
Chiều thứ Sáu, Lê Ngữ kéo theo vali, cùng Lâm Gia và các bạn học viện Mỹ thuật lên xe buýt.
Hoạt động lần này không đông người, tổng cộng chưa đến 50 người, chia thành hai xe buýt.
Khi Lê Ngữ và Lâm Gia đến nơi, một chiếc xe đã chật kín người, nên hai cậu lên chiếc xe còn lại.
Trên chiếc xe buýt thứ hai, số người không quá đông. Hai cậu tìm một chỗ ngồi gần phía sau.
Lê Ngữ không quen nhiều người trên xe, nhưng cũng thấy vài gương mặt thân quen của học viện Mỹ thuật.
Có người chào hỏi cậu, Lê Ngữ mỉm cười đáp lại.
Không lâu sau, chiếc xe buýt này cũng gần như kín chỗ.
Trước khi xuất phát, mọi người trò chuyện rôm rả.
Cô gái ngồi hàng ghế trước, Bạch Tâm Nhiễm, quay xuống hỏi:
“Lê Ngữ cũng đi tìm người yêu à?”
Lê Ngữ:
“Hả?”
Cậu ngơ ngác hỏi:
“Tìm người yêu gì cơ?”
Bạch Tâm Nhiễm cười nói:
“Hoạt động giao lưu là để tìm bạn đời mà, cậu không phải đi tìm người yêu sao?”
Lê Ngữ mờ mịt lắc đầu:
“Không phải, tôi chỉ đi đổi gió thôi.”
Lâm Gia vội giải thích:
“Hoạt động giao lưu cũng đâu bắt buộc phải tìm người yêu chứ, bọn tôi chỉ đi tham gia cho vui thôi.”
Bạch Tâm Nhiễm nhún vai:
“... Thôi cũng được.”
Có người nhỏ giọng bàn tán:
“Nghe nói nam thần của viện Tài chính, Lệ Đình Uyên, cũng sẽ tham gia đấy! Không biết có thật không.”
“Ai cơ? Lệ Đình Uyên nào?”
“Là Lệ Đình Uyên đó! Nam thần của khoa Tài chính!”