Mỗi Ngày Omega Bé Nhỏ Đều Muốn Gần Gũi Với Nam Thần

Chương 1

Chiều thứ Năm.

Tại Đại học A, trong lớp của khoa hội họa sơn dầu năm nhất.

Ánh nắng đầu thu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm cả phòng học thành một màu cam ấm áp.

Trên bục giảng, giáo sư Lương đang giảng bài về “Lịch sử mỹ thuật Trung Quốc”.

“Cách trang trí trên bề mặt bên trong của Võ Vinh Từ giống với Võ Lương Từ. Các bề mặt cũng được chia thành ba hoặc bốn tầng…”

Lê Ngữ ngồi ở hàng thứ hai, giữa lớp học. Đôi mắt cậu không ngừng khép lại, quầng thâm dưới mắt do thiếu ngủ hiện rõ mồn một.

Làn da trắng ngần của cậu càng làm nổi bật sắc xanh nhợt nhạt bên dưới đôi mắt.

Giáo sư Lương với chất giọng nam trung trầm ấm, nhịp nhàng, như một bài hát ru khiến Lê Ngữ nghe mà buồn ngủ.

Cơn buồn ngủ kéo đến, đầu của Lê Ngữ gật gù như mổ thóc, làm chiếc dây chuyền cá chép nhỏ treo trên cổ rơi ra khỏi áo thun.

“Lê Ngữ, em nói xem, hội họa thời Lưỡng Tấn và Nam Bắc triều có đặc điểm gì?”

Lê Ngữ giật mình tỉnh dậy, bật dậy ngay tức khắc. Dù đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cậu vẫn phản xạ trả lời:

“Tranh nhân vật chú trọng thần thái, tranh sơn thủy dần tách khỏi tranh nhân vật để trở thành một thể loại độc lập...”

Khi Lê Ngữ trả lời, các bạn trong lớp không khỏi xì xào bàn tán.

“Phần Lưỡng Tấn và Nam Bắc triều này hình như chưa học mà?”

“Đúng thế, tôi xem trong sách thì chương sau mới đến phần này.”

“Giáo sư Lương cố tình hỏi đấy, vừa nãy tôi thấy Lê Ngữ ngủ gật.”

“Trời ơi, cậu ấy trả lời giống y như trong sách luôn, đỉnh thật!”

“Chứ sao, người ta là thủ khoa ngành cơ mà.”

...

Sau khi Lê Ngữ trả lời xong, giáo sư Lương gật đầu cho cậu ngồi xuống.

Ông nói tiếp với giọng đầy ẩn ý:

“Có một số bạn trong lớp chúng ta, đừng nghĩ rằng mình học giỏi là có thể lơ là trên lớp. Một số bạn trẻ vừa thoát khỏi giai đoạn căng thẳng của cấp ba, vào đại học là như được tự do, không kiểm soát được bản thân, thức đêm chơi game, ban ngày thì uể oải. Thanh niên phải chú ý đến sức khỏe chứ.”

Mặt Lê Ngữ đỏ bừng.

Dù giáo sư Lương không chỉ đích danh, cậu vẫn thấy xấu hổ vì không thể giải thích rằng mình không thức đêm chơi game.

Sau giờ học, Lê Ngữ cùng Lâm Gia đi ăn tối ở căng tin.

Lâm Gia bực bội nói:

“Sao cậu không giải thích với giáo sư Lương là cậu không thức đêm chơi game?”

Lê Ngữ lắc đầu:

“Thôi mà, giáo sư cũng có ý tốt, ông ấy còn nhắc nhở bọn mình phải chú ý sức khỏe nữa.”

Lâm Gia bĩu môi:

“Ông ấy cố tình làm khó cậu đấy, hỏi cả câu vượt chương trình. Nếu không phải cậu quen thuộc với lịch sử mỹ thuật Trung Quốc, trả lời không được thì kiểu gì cũng bị mắng cho xem.”

Lê Ngữ cười:

“Không sao mà, ngủ gật trong lớp là lỗi của mình, cậu đừng tức nữa.”

Lâm Gia thở dài:

“Cậu mất ngủ nghiêm trọng thế này, kéo dài mãi cũng không ổn đâu.”

Cậu lại nói:

“À đúng rồi, cuối tuần này viện bọn mình và viện tài chính có tổ chức hoạt động giao lưu, cậu đi với tôi nhé?”

Lê Ngữ gượng cười, cố giữ tinh thần:

“Hoạt động gì thế?”

Lâm Gia:

“Cắm trại ngoài trời. Chiều thứ Sáu đi, ở trên núi hai đêm, sáng Chủ Nhật về trường.”

Lê Ngữ không mấy hứng thú:

“Cuối tuần tôi định về nhà thăm ông nội.”

Lâm Gia nói:

“Không phải Quốc khánh cậu mới về thăm ông sao? Hay để tuần sau rồi về thăm ông cụ nhé.”

Cậu chỉ vào quầng thâm dưới mắt của Lê Ngữ:

“Nhìn cậu mà xem, mắt thâm quầng hết cả rồi, đi chơi cùng bọn tôi đi. Ra ngoài đổi gió, leo núi, ngắm cảnh, biết đâu lại giúp cậu cải thiện chứng mất ngủ đấy.”

Mất ngủ vốn là căn bệnh lâu năm của Lê Ngữ.

Tầm khoảng mười tuổi, cậu bắt đầu bị bệnh này.

Mất ngủ kèm theo giật mình, ác mộng. Ông bà kể lại rằng lúc đó cậu gầy đi trông thấy vì bị dày vò.

Căn bệnh này rất lạ. Ban đầu, ông bà đưa cậu đi gặp rất nhiều bác sĩ, thử không biết bao nhiêu loại thuốc, từ Đông y đến Tây y, thậm chí cả châm cứu, nhưng chỉ cải thiện được phần nào ác mộng, còn tình trạng mất ngủ vẫn không thuyên giảm.

Trải qua một hai năm như vậy, không biết ông bà đã nhờ ai mà tìm được một loại dược liệu hỗ trợ giấc ngủ đặc chế. Nghe nói nó được phát triển dựa trên gen và thông tin tố của cậu, một sản phẩm công nghệ cao có giá thành rất đắt đỏ, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt.