Vạn Nhân Mê Bị Nhóm Điên Phê Quái Dị Điên Đoạt

Chương 6

“Chị Vũ Vi, nhiệm vụ của chị là gì thế?” Lúc này cũng thay đổi xưng hô để họ có thể gần gũi tự nhiên hơn.

“Cũng là ăn, nhưng phải ăn một lá cải thảo. Em...”

“Được rồi, để em làm giúp chị.”

Không để Cao Vũ Vi kịp từ chối, Giang Li Khanh đã đứng dậy, tiến đến chỗ một người chơi khác.

Ánh mắt Cao Vũ Vi trở nên phức tạp.

Trên đời này, liệu còn người nào ngây thơ đến vậy sao? Cô gái tân thủ này đúng là quá trong sáng và... quá dại dột rồi.

Ở một góc khác, một chàng trai đeo tai nghe đang ngồi yên.

Thấy Giang Li Khanh tiến lại gần, hắn tháo tai nghe ra, lười biếng vẫy tay chào. “Tôi nghe hết rồi. Cô định giúp làm nhiệm vụ à?”

“Đúng vậy.”

“Nhiệm vụ của tôi cũng là ăn, nhưng phải uống thêm một ngụm súp.”

Chàng trai nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, từ đầu đến chân như đang đánh giá xem cô có thực sự nghiêm túc hay không.

“Cô chắc chứ?”

“Chắc chắn.”

Cô không thể không làm. Nếu không tích đủ công đức, chẳng may bị thứ gì đó gϊếŧ chết thì cô sẽ không có cách nào hồi sinh.

Cô cần phải làm, thậm chí làm thật chăm chỉ.

Càng tích được nhiều thẻ hồi sinh thì cô càng không phải lo lắng gì nhiều. Và với nhiệm vụ tân thủ này, có lẽ đây sẽ là thử thách dễ nhất.

“Dù sao tôi cũng đang trong giai đoạn bảo vệ tân thủ, chẳng lẽ vừa vào đã phải mất mạng sao?”

Nghĩ vậy xong, cô đã hạ quyết tâm.

Một trò chơi mà để người mới chết ngay từ đầu thì không thể chơi nổi.

Chàng trai đeo tai nghe tên là Nguyễn Thắng Triết, nhìn theo bóng lưng của Giang Li Khanh, ánh mắt anh ấy thoáng chút suy tư trước khi nhìn đi chỗ khác.

“Cô đừng cố quá.”

Ở góc cuối căn phòng, một chàng trai khác đang ngồi thu mình, ôm chặt đầu gối. Thấy Giang Li Khanh tiến lại gần, cậu lúng túng đẩy cặp kính gọng đen cứng nhắc của mình lên.

“Tôi là Thường Hâm Hồng, đây là tài khoản của tôi...”

Cậu vụng về lôi điện thoại ra mở giao diện thông tin người chơi.

Giang Li Khanh nghiêng đầu nhìn, ngay lập tức bật thốt: “Hửm? Nhiệm vụ của cậu khác tụi tôi này, là nghe nhạc à?”

“Ừm...”

Thường Hâm Hồng gật đầu. Cô gái đứng sát bên, mùi hương dâu tây từ kem dưỡng da của cô thoang thoảng khiến cậu bất giác đỏ mặt.

Cậu muốn lùi lại nhưng chẳng còn chỗ nào để trốn.

“Tôi không cần cô làm nhiệm vụ giúp. Hay là chúng ta cùng lên lầu nhé?”

Cậu bối rối gãi đầu, lúng túng đưa ra đề nghị.

Giang Li Khanh lại nghiêm túc nhìn cậu: “Không, nhất định phải để tôi làm nhiệm vụ này mới được.”

Chưa từng thấy ai lại lao đầu vào chỗ chết, giờ thì đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.

Thường Hâm Hồng: "…?"

Cậu thật sự không hiểu nổi, vì sao có người lại thích làm nhiệm vụ đến thế, rõ ràng chẳng làm gì cũng có thể lẩn trốn mà sống sót qua được.

Giang Li Khanh tự mình đi lên lầu.

Thường Hâm Hồng do dự một lúc, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, rồi lại ngước lên nhìn theo hướng Giang Li Khanh vừa biến mất ở cầu thang.

Trong lòng giằng co một hồi, cuối cùng cậu chống tay vào tường, cẩn thận đứng dậy.

"Cậu cũng định đi à?"

Người quan sát nãy giờ là Đường Văn Tuấn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, kinh ngạc và rối rắm nhìn cậu.

"Ừ, không thể để cô ấy một mình ở đó được."

Thường Hâm Hồng gật đầu, giọng nói ngập ngừng một chút rồi thấp giọng nói thêm: "Trên lầu có sương đen, nguy hiểm lắm."

Năng lực của cậu là cảm nhận nguy hiểm.

Thường Hâm Hồng có thể nhìn thấy những làn sương đen mà người chơi khác không thể thấy.

Ngay cả cậu cũng quyết định đi theo Giang Li Khanh lên lầu.

Đường Văn Tuấn do dự không thôi, ánh mắt giằng xé đầy mâu thuẫn rồi quay sang cầu cứu Cao Vũ Vi: "Chị Cao à, hay là chúng ta cũng lên xem thử đi?"

Cao Vũ Vi trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Cậu quên những quy tắc mà các cao thủ đã tổng kết trên diễn đàn rồi sao? Chỉ cần làm theo quy tắc, tránh được màn truy sát cuối cùng, cầm cự đến khi đồng hồ đếm ngược của phó bản kết thúc thì sẽ không sao cả."