Vạn Nhân Mê Bị Nhóm Điên Phê Quái Dị Điên Đoạt

Chương 7

"Nhưng mà…"

Cô gái kia lên lầu là vì muốn giúp bọn họ làm nhiệm vụ.

Như là đoán được Đường Văn Tuấn định nói gì, giọng điệu của Cao Vũ Vi lạnh hẳn đi: "Đừng để lòng thương hại và sự lương thiện mù quáng chi phối cậu."

"Trong trò chơi này có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi."

"Chúng ta không yêu cầu cô ấy giúp mình, nếu chết thì chỉ có thể nói là cô ấy xui thôi. Tôi biết lời này nghe rất ích kỷ nhưng con người muốn sống thì trước tiên phải bảo vệ chính mình, chuyện đó không có gì đáng xấu hổ cả."

"…"

Đường Văn Tuấn cúi đầu, im lặng.

Hắn và Cao Vũ Vi cùng thuộc một công hội, cô ấy là đội trưởng của một tiểu đội trong hội. Vì muốn giúp một tân binh mới vào hội là hắn vượt ải, cô ấy đã lập đội cùng hắn để vào trò chơi này.

Hắn nên nghe lời chị Cao mới đúng.

Nhưng mà… lòng hắn vẫn âm ỉ đau. Hắn vô thức đưa tay lên ấn ngực, cảm giác trống rỗng đến kỳ lạ.

Trong phòng livestream của hắn, bình luận bay đầy màn hình.

[Mạt Gia Kiêu Tướng: Mày đúng là không đáng mặt đàn ông!]

[Máy Bay Giâý: Cạn lời, muốn bỏ follow rồi đây.]

[Một Chạm Là Có: Cầu xin anh đấy, tôi vào xem livestream thám hiểm tâm linh, ai dè gặp đồ rùa rụt cổ, thế thì tôi xem cái quái gì chứ?]

[Thanh Đề: Cô gái kia có livestream không? Muốn xem cô ấy quá.]

[Nước Ngọt Vui Vẻ: @Thanh Đề, tôi tìm rồi, không có.]

Đường Văn Tuấn nhìn dòng bình luận mà đau đầu không thôi.

Nếu có thể thì hắn cũng chẳng muốn năng lực của mình lại là phòng livestream. Để tránh làm phiền chị Cao, hắn chỉ có thể giả vờ không thấy.

Hắn tạm thời chặn bình luận, đỡ phải nhìn.

Bên trên, Giang Li Khanh đã bắt đầu tự mình quan sát xung quanh.

Bố cục bên phải tầng hai là một phòng khách nhỏ có ti vi và ban công bên ngoài, bên trái đặt bàn ăn cùng một số tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

Còn có một máy phát đĩa than kiểu cổ.

Trên đó đã sẵn một chiếc đĩa nhựa màu đen, có lẽ chính là nhiệm vụ "nghe nhạc" trong nhiệm vụ của Thường Hâm Hồng.

Ở phía bên kia phòng khách.

Chiếc ti vi được gắn lên tường, đối diện với ghế sô-pha.

Cửa kính dẫn ra ban công đã bị khóa chết, rèm cửa phủ đầy bụi, trông có vẻ đã lâu không có người lui tới.

Còn tầng một nơi họ vừa ở, chỉ là một lớp tường thô chưa từng được trang trí.

Vừa bật đèn lên.

Giang Li Khanh mới xoay người, bất ngờ đυ.ng trúng Thường Hâm Hồng vừa lên lầu.

“Sao cậu lại lên đây?"

"Tôi lo cô ở một mình không an toàn nên đi cùng. Ở đây có sương đen, cẩn thận đấy."

“Sương đen? Đó là gì?”

"Dấu hiệu báo trước nguy hiểm, năng lực cảm giác của tôi có thể nhìn thấy."

Đôi mắt trong veo, tròn xoe như sóc con của Giang Li Khanh sáng lên như nhận ra cái gì đó bổ ích: "Ồ."

Cô chặn ngang câu chuyện.

Thường Hâm Hồng vốn đã hơi sợ giao tiếp. Lúc này cũng không biết tiếp lời thế nào nhưng lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Song ngay sau đó, ánh mắt của cậu đã bị thu hút bởi những món đồ trên bàn ăn.

"Đây… Đây là cái gì… Thật kinh tởm."

"Ọe…"

Một cơn buồn nôn dâng lên, Thường Hâm Hồng che miệng nôn khan, nhưng chẳng nôn ra được gì.

"Hình như là côn trùng chiên đấy."

Giang Li Khanh chăm chú quan sát, có điều không biết là loại côn trùng gì.

Có mấy đĩa thức ăn được bày ra trên bàn.

Một đĩa là một đống chất nhầy đen kịt gần như đông đặc trông giống rau nhưng không chắc lắm. Một đĩa khác là những miếng thịt vẫn đang khẽ co giật như thể dây thần kinh chưa chết hẳn.

Và một đĩa cuối cùng là những con côn trùng hình dạng kỳ lạ, trông vừa như giòi lại vừa như nhộng bị chiên cháy đen.

Có vẻ sẽ giòn lắm đây.

Trước đây, mỗi lần vãn đêm cùng người bạn thanh mai trúc mã Vạn Uyên, anh luôn thích gọi mấy món kỳ dị này để hù dọa cô.

Cứ thế, dần dần cô cũng quen với chúng nên không còn sợ nữa.

Trên bàn còn có vài bát cơm.