Cô vô thức đọc nhiệm vụ thành tiếng.
Những người khác trong phòng đồng loạt nhìn về phía cô. Một vài người trao đổi ánh mắt, có vẻ họ cũng nhận được nhiệm vụ tương tự.
Giang Li Khanh ngơ ngác nhìn lại: “Sao thế?”
Cô nhún vai vô tội, nở nụ cười gợi ý: “Hay là chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi? Thật lòng mà nói thì tôi đói rồi.”
Đường Văn Tuấn che mặt, không dám nhìn tân thủ ngây thơ trước mặt.
Người phụ nữ cao gầy im lặng một lúc rồi nói: “Không được ăn bừa.”
“Tại sao?”
Giang Li Khanh tò mò hỏi, đôi mắt long lanh tràn ngập sự ngây thơ. Ánh nhìn của cô khiến người phụ nữ không kìm được mà thở dài.
“Đồ ăn ở đây không sạch sẽ lắm. Nếu làm nhiệm vụ thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Đó là lý do bọn họ không định thực hiện nhiệm vụ này.
Không làm nhiệm vụ thì vẫn có chút thời gian nghỉ ngơi. Chờ đến khi hệ thống tuyên bố thất bại, cùng lắm thì né tránh quái vật truy sát là được.
“Đó là kinh nghiệm mà những người chơi trước để lại đấy.”
“Cứ làm theo, ở đây chờ là được.”
Người phụ nữ cao gầy tên Cao Vũ Vi giải thích xong đã nhắm mắt lại, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi.
"Không quấy rầy cô ấy nữa.” Giang Li Khanh nghĩ, rồi lại gần chỗ Đường Văn Tuấn.
“Anh định đi ăn không?”
Đường Văn Tuấn lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không ăn.”
“Vậy nhiệm vụ của anh là gì?”
Đường Văn Tuấn nhìn vào điện thoại, mở phần nhiệm vụ của mình lên: “Cũng là ăn, nhưng phải ăn một miếng thịt.”
Giang Li Khanh gật đầu rồi quay sang hỏi về người phụ nữ cao gầy.
Đường Văn Tuấn kể tất cả những gì hắn biết. Sau khi nói xong, hắn mới tò mò nhìn cô: “Cô định làm gì?”
“Tôi sẽ giúp mọi người làm nhiệm vụ.”
Câu nói đó vang lên đúng lúc Cao Vũ Vi vừa mở mắt. Nói xong, Giang Li Khanh lập tức đứng dậy bỏ đi.
Đường Văn Tuấn chết sững tại chỗ, không tin nổi vào tai mình, còn trong livestream, những bình luận đã tràn ngập màn hình:
[Mạt Gia Kiêu Tướng: Cô gái này đúng là đáng nể thật! 666]
[Máy Bay Giấy: Streamer, tôi thấy anh nên cân nhắc đấy!]
[Mưa Nhẹ: Cô tân thủ này thích streamer à?]
[Đại Cát Đại Lợi: Đùa đấy chứ nhỉ?]
Màn hình bị các bình luận che kín một phần ba. Đường Văn Tuấn lấy lại tinh thần, ho nhẹ đầy lúng túng rồi lẩm bẩm: “Các người đừng nói bậy nữa.”
Lúc này, Giang Li Khanh đã đến chỗ Cao Vũ Vi.
Cao Vũ Vi ngước lên nhìn cô ngồi xuống bên cạnh, không nhịn được khuyên nhủ: “Đừng mạo hiểm.”
Rõ ràng cô ấy đã nghe thấy những gì Giang Li Khanh nói với Đường Văn Tuấn.
Giúp mọi người làm nhiệm vụ sao? Nghĩ thôi đã thấy quá liều lĩnh rồi. Đây là chuyện mà ngay cả một người đã quen với trò chơi này như cô ấy cũng không dám làm.